Chương 37: (Vô Đề)

Buổi chiều hôm sau, Chu Thư Dập đưa Đệ Đệ tới chơi.

Lần trước gặp Chu Thư Dập cùng Đệ Đệ vẫn đang là cuối mùa xuân, nhưng mới chớp mắt một cái đã tới mùa hè.

Chu Thư Dập mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, đứng cùng với Đệ Đệ lại càng giống anh em hơn. Cậu nhóc ngồi xổm dưới mái hiên nhà Chu Mộ Dư hóng mát, vừa trêu Đệ Đệ đang chơi với Úc Sương, vừa oán trách Chu Mộ Dư độc tài như thế nào.

"Nếu còn nhốt nữa chắc tôi tự kỷ luôn quá!"

Chu Thư Dập không khống chế được âm thanh của mình, Đệ Đệ nghĩ cậu nhóc đang hung dữ với Úc Sương nên nó cũng quay ra gâu gâu với cậu nhóc.

"Tao không hung dữ với anh ấy." Chu Thư Dập càng thêm tức giận: "Mày đúng là sói mắt trắng mà."

"Có thể là tiên sinh quên mất, chứ không phải cố ý phạt cậu lâu như vậy đâu…" Úc Sương không chắc lắm nói.

Chu Thư Dập hừ một tiếng: "Chú ấy chính là cố ý, chú ấy sợ tôi phá hư chuyện tốt của chú ấy."

Nói xong, ánh mắt Chu Thư Dập chuyển đến ngón áp út trên bàn tay trái Úc Sương, mất tự nhiên hỏi: "Anh thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"

Úc Sương cụp mắt, gật gật đầu:"Ừm."

Cũng không phải cuộc hôn nhân phải thề non hẹn biển như trong phim, chỉ là theo nhu cầu thôi, không có gì cần nghĩ cả.

Sắc mặt Chu Thư Dập càng phức tạp, một lát sau, cậu nhóc thở dài, ra vẻ thoải mái hỏi: "Vậy có phải tôi nên gọi anh là thím rồi không?"

"Cái gì?" Úc Sương sửng sốt, gương mặt cũng ửng đỏ: "Không, không cần…"

"Không ngờ chú hai tôi lại thật sự kết hôn với anh… Tôi còn tưởng chú ấy nói đùa cơ đấy."

"Chú ấy, đã nhắc qua rồi sao?"

"Ừm, trước khi xảy ra chuyện của Tưởng Văn Kha đã nói qua một lần."

Trước khi xảy ra chuyện kia… Cho nên Chu Mộ Dư muốn kết hôn với cậu cũng không hẳn là vì giận mẹ Chu do bị tính kế.

Úc Sương cũng không đoán ra được là Chu Mộ Dư đang nghĩ gì nữa.

Bỏ đi, không quan trọng.

"Nóng quá." Chu Thư Dập đứng lên, cầm cổ áo phẩy phẩy: "Ăn kem không, chúng ta đi ra ngoài mua."

Úc Sương do dự một chút: "Tiên sinh không cho tôi ăn lạnh…" —— Mặc dù cậu cũng rất muốn ăn.

"Sao cái gì chú ấy cũng quản anh vậy? Anh không nói tôi không nói, chú ấy cũng sẽ không biết."

Chu Thư Dập nói xong kéo cổ tay Úc Sương đi: "Đi thôi, không sao đâu."

"Này…"

Úc Sương ỡm ờ, nghĩ thầm đây là do Chu Thư Dập muốn kéo cậu đi, cho dù Chu Mộ Dư trách tội cũng sẽ không liên quan tới cậu. Nghĩ đến đây, Úc Sương dễ dàng thuyết phục chính mình.

Vẫn là cửa hàng tiện lợi trên đường, Chu Thư Dập đi vào mua kem, Úc Sương với Đệ Đệ đứng bên ngoài chờ.

Một người phải cầm tận ba cái kem nên có hơi làm khó Chu Thư Dập. Cậu nhóc dùng bả vai đẩy cửa kính ra, hai tay cầm ba chiếc kem đang lung lay bước ra, Úc Sương thấy thế vội vàng đi lên cầm lấy một cái: "Sao lại có tận ba cái?"

"Đương nhiên là Đệ Đệ cũng muốn ăn."

Cúi đầu vừa thấy, Đệ Đệ đang ra sức lè lưỡi vẫy đuôi, ánh mắt nhìn chằm chằm cây kem trong tay Chu Thư Dập.

"Ngại quá, quên mất em." Úc Sương ngồi xổm xuống, đưa cây kem của mình qua: "Này, em ăn trước đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!