Cùng lúc đó, tin tức Chu Mộ Dư sắp kết hôn bắt đầu bao phủ đầy trời.
Điều kỳ lạ lời đồn chỉ nói gã sắp kết hôn chứ không nói là kết hôn với ai. Có người nói là Tưởng Văn Kha, có người nói là một vị thiên kim nhà giàu thần bí nào đó, còn có người nói không phải thiên kim nhà giàu mà là thiếu gia nhà giàu… Truyền đến truyền đi, chỉ có mấy người bạn bên cạnh Chu Mộ Dư là đoán ra được manh mối.
Một ngày nào đó gặp nhau ở quán rượu, Quý Khiên thừa dịp có rượu kéo Chu Mộ Dư sang một bên, hạ giọng hỏi:
"Tôi có phải là anh em tốt của cậu không?"
Chu Mộ Dư chỉ quay sang liếc anh ta một cái: Cậu uống nhiều à?
"Cậu cứ nói xem có phải không."
Phải, làm sao?
"Vậy cậu nói xem rốt cuộc mẹ nó cậu kết hôn cùng với ai! Sao ngay cả tôi mà cậu cũng không nói vậy!?"
Quý Khiên dùng lý trí cuối cùng để kiềm chế cảm xúc và tiếng rống tức giận kia, sắc mặt Chu Mộ Dư lại vẫn như thường, hỏi lại:
"Ai nói với cậu tôi sắp kết hôn?"
Quý Khiên ngẩn người.
Hình như đúng là Chu Mộ Dư chưa từng chính miệng nói sắp kết hôn, lời đồn đãi nghe được từ đâu, ngay cả chính Quý Khiên cũng không nhớ rõ.
Sau khi tỉnh táo hơn, Chu Mộ Dư đã bỏ anh ta đi rồi.
Hôm nay Úc Sương cũng ở quán rượu. Vốn dĩ cậu đi dạo chợ đêm với tài xế ở bên ngoài, lúc chuẩn bị về thì lại nhận được điện thoại của Chu Mộ Dư, bảo cậu với tài xế tiện đường tới đây đón gã.
Lúc đến đây vẫn còn sớm, mấy người bạn của Chu Mộ Dư không dễ thả người nên Úc Sương đành phải im lặng ngồi ở một bên chờ. Không bao lâu Chu Mộ Dư lại bị Quý Khiên lôi đi, Úc Sương không quen ở một mình trong trường hợp thế này.
Cậu nghĩ ngợi rồi chuẩn bị đứng dậy tìm người, nhưng tầm mắt lại bỗng nhiên bị một người đàn ông cao lớn ngăn cản.
Cậu tên Úc Sương?
Giọng điệu của người đàn ông này trầm thấp, còn mang theo một chút ngả ngớn.
Úc Sương ngẩng đầu, cũng có chút ấn tượng với người đàn ông trước mắt này. Lúc đi vào cũng đã có người giới thiệu tên hắn, có nói hôm nay là tiệc đón gió tẩy trần của hắn, nhưng Úc Sương lại không nhớ ra người này tên gì.
Úc Sương gật đầu: Ừm.
Người đàn ông đánh giá cậu, chẹp miệng một tiếng:
"Chu Mộ Dư tìm ở đâu một người xinh đẹp như vậy mà sao tôi lại không biết." Nói xong còn gập người cười nghiêng ngả, hỏi:
"Có hứng thú chơi với tôi vài ngày không? Chu Mộ Dư có thể cho cậu cái gì thì tôi cũng có thể."
Khi hắn tới gần, Úc Sương ngửi thấy mùi nước hoa xa lạ, vô thức nhíu mày, cụp mắt nói:
"Ngài Chu không thích."
Không thích cái gì?
"Không thích tôi tiếp xúc với những người khác."
Người đàn ông này đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười khúc khích, đang muốn nói gì đó thì có một bàn tay đè trên bờ vai của hắn: Nghiêm Phóng.
Úc Sương ngẩng đầu, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chu Mộ Dư xuất hiện.
Người đàn ông tên Nghiêm Phóng xoay người, đối đầu ánh mắt của Chu Mộ Dư, chẳng hề để ý nở nụ cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!