Khi ngã xuống cánh tay va xuống đất, khuỷu tay Úc Sương có một vết bầm tím.
Chu Mộ Dư bế cậu từ dưới mặt đất lên, cậu không giãy dụa cũng không nháo, chỉ cúi đầu im lặng rơi nước mắt, cũng không chịu dựa vào Chu Mộ Dư, gắt gao giữ chặt lấy cổ tay áo mình, có chết cũng không chịu níu lấy áo Chu Mộ Dư.
Chu Mộ Dư bực mình, nhưng lại không thể làm gì.
— Rõ ràng vất vả lắm mới bắt đầu vui vẻ thoái mái đùa giỡn với nhau, đột nhiên lại xảy ra tình huống ban nãy, người này lại bắt đầu dựng thẳng người phòng bị với gã.
Đúng là nhóc sói mắt trắng khó chiều.
Bế Úc Sương quay về phòng ngủ, Chu Mộ Dư đi tìm thuốc để bôi cho cậu.
Da Úc Sương rất trắng, chỉ va chạm một vết rất nhỏ thôi cũng thấy rất rõ. Chu Mộ Dư cẩn thận bóp thuốc mỡ lên vết bầm tím, sau đó lại nhẹ nhàng thoa đều nhưng vẫn làm Úc Sương đau.
Chu Mộ Dư cứ đụng vào cậu lại né, giống như một con mèo đang bị ép cắt móng vậy.
Đừng trốn. Chu Mộ Dư nói.
Giọng điệu hơi lạnh lùng, Úc Sương không dám tránh nữa, nhỏ giọng xin lỗi: Xin lỗi…
Bình thường Chu Mộ Dư lạnh lùng nghiêm mặt nói chuyện đều là thói quen, hơn nữa vốn dĩ mặt mũi gã cũng không phải hiền lành, lúc mặt không có biểu tình gì thì cũng khiến người khác khó có thể đến gần.
Từ trước tới giờ gã đều không quá để ý đến chuyện này, thấy Úc Sương sợ mình như vậy, gã mới ý thức được bản thân mình nhìn không được dễ gần lắm.
Không sao lại nghĩ đến vị kia ở nhà họ Đàm nổi danh khẩu Phật tâm xà kia, dù lúc nào thì trên mặt cũng đều rất dịu dàng.
Nghĩ đến có lẽ là Úc Sương thích như vậy, Chu Mộ Dư cố gắng khiến sắc mặt hòa hoãn hơn, hỏi:
"Em sợ tôi như vậy sao?"
Úc Sương lắc đầu: Không sợ.
"Không sợ thì sao cứ phải xin lỗi?"
Úc Sương không nói.
Chu Mộ Dư cũng không biết, cho dù là đối với Đàm Luật Minh, Úc Sương cũng cũng không phải là hoàn toàn không sợ hãi.
Lớn lên khi xung quanh toàn những người lạnh lùng, thậm chí còn có cả những người mang đầy ác ý, Úc Sương không thể dễ dàng buông lỏng phòng bị với một người khác được.
Vì để bầu không khí dịu đi, Chu Mộ Dư hỏi: Còn xem phim không?
Úc Sương ngẩng đầu, cẩn thận liếc gã một cái: Ừm.
Bộ phim hôm nay là một bộ phim đề tài gia đình có tiết tấu rất chậm, Úc Sương rất thích đạo diễn này, cậu đã xem hết một lượt tất cả các bộ phim của ông ấy. Chu Mộ Dư từ nhỏ đã không có tế bào nghệ thuật, cũng không có thói quen xem phim cùng người khác đương nhiên sẽ không hiểu rõ.
Mấy lần gã muốn nói chuyện với Úc Sương nhưng không nhận được câu trả lời nhiệt tình như ngày thường cho lắm.
Chu Mộ Dư:
"Nữ diễn viên này nhìn rất quen mắt."
Úc Sương:
"Ừm, cô ấy rất nổi tiếng."
Chu Mộ Dư:
"Bộ phim này không có nhân vật phản diện sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!