Chu Mộ Dư nín nhịn cơn tức giận rồi xuống lầu nấu cơm, cố ý thái đồ ăn cạch cạch.
Theo lý thuyết gã không nên tức giận, Úc Sương chỉ thu dọn đồ của mình mà thôi, có gì đáng tức giận chứ.
Nhưng Chu Mộ Dư không thể nhịn được không bực mình, càng biết mình tức giận như vậy là không có lý trí, nhưng đỉnh đầu lại càng bốc hỏa.
Giận xong rồi vẫn còn muốn nấu cơm cho Úc Sương, băm nhỏ bào ngủ với tôm, sau đó bỏ vô nồi cháo đang sôi sùng sục rồi nhỏ lửa từ từ nấu. Gã lại nướng một ít táo quết mật để lát nữa Úc Sương ăn cháo xong sẽ ăn.
Bản thân Chu Mộ Dư cũng chưa bao giờ ăn đầy đủ như vậy.
Làm xong tất cả cũng đã gần tới giờ ăn cơm tối, Chu Mộ Dư cởi tạp dề ra, lên lầu gọi Úc Sương.
Gã đã hết giận, nhất là khi đẩy cửa ra thấy vẻ mặt yên tĩnh khi đang ngủ của Úc Sương, chút tức giận cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Chu Mộ Dư đi đến bên giường, cúi người xuống, xoa xoa đầu Úc Sương: Úc Sương, dậy thôi.
Người trên người vẫn đang rất yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai mắt có hơi đỏ, nghe thấy tiếng gọi, hàng lông mi còn khẽ run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.
Chú…
"Khá hơn chút nào chưa?"
Ừm… Úc Sương chống tay xuống giường để ngồi dậy, nhẹ nhàng dụi mắt: Đỡ hơn nhiều rồi.
"Đứng lên ăn cơm đi, có nấu cháo cho em."
Được.
Ngủ một giấc, cơ thể Úc Sương cũng khôi phục được một ít, đã không còn cảm giác đau dạ dày với buồn nôn nữa. Cậu mặc áo ngủ vào, lúc cúi đầu cài cúc, liếc mắt một cái thấy đầu giường có một thứ quen thuộc.
Cậu xoay người, con gấu màu hồng nhạt đang im lặng nằm ở đó. Đôi mắt nâu tròn xoe như đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Trong nháy mắt Úc Sương có chút hoảng hốt, cậu nhớ rõ mình đã cầm con gấu này về căn phòng ngủ nhỏ, sao nó lại xuất hiện ở đây?
Sửng sốt vài giây, Úc Sương cầm con gấu lên, ôm vào trong ngực.
Đúng là con gấu kia của cậu.
Sao vậy? Chu Mộ Dư hỏi.
Úc Sương ngẩng đầu, hơi há miệng, muốn nói lại thôi: Không sao…
Không biết vì sao, dường như vừa cậu thấy biểu cảm của Chu Mộ Dư có chút mất tự nhiên, nhưng chỉ là thoáng qua, sau đó lại trở lại bộ dáng như thường.
Chắc sẽ không phải là gã đâu, gã cũng không rảnh làm mấy chuyện này… Úc Sương cụp mắt, bắt đầu nghi ngờ bản thân nhớ lầm…
Chắc là nhớ nhầm rồi.
Chu Mộ Dư lấy con gấu từ trong lòng Úc Sương ra, đặt sang một bên:
"Cả ngày ôm nó làm cái gì, đi xuống rửa tay ăn cơm."
Là chú tặng cho em.
Úc Sương nhỏ giọng nói.
Chu Mộ Dư chưa phản ứng lại: Cái gì?
Úc Sương ngẩng đầu, nhìn thẳng vào gã:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!