Chương 27: (Vô Đề)

Cảm ơn anh Mộ Dư. Tưởng Văn Kha buông tay Chu Mộ Dư ra, hờn dỗi nói:

"Giày hôm nay không vừa chân, vậy nên em mới đứng không vững."

Chu Mộ Dư cúi đầu nhìn thoáng qua, cố gắng nhịn không nhíu mày, chỉ nói cho có lệ:

"Nếu thật sự không được thì đi lên lầu đổi một đôi khác đi."

"Vậy thì không hay lắm…"

Khách khứa cũng đã lục đục tới đây, Chu Mộ Dư không để ý cô ta nữa, tránh sang một bên tiếp đón người khác. Tưởng Văn Kha nhìn về phía người nào đó trong đám người, hơi nháy nháy mắt, sau đó thay đổi một nụ cười hài lòng, cầm ly rượu đi tìm em gái Chu Mộ Dư, Chu Mộng Diêu. —— đang lo không có cơ hội lên lầu, cơ hội đã tới rồi.

Khi trời tối thì Chu Thư Dập cũng đã đến. Cậu nhóc là cháu trai trưởng, không thể tránh được phải đến trước hỏi thăm các vị trưởng bối. Lúc cậu nhóc chào hỏi xong đi tìm Chu Mộ Dư thì cũng đã được một lúc lâu.

Tan học rồi?

Chu Mộ Dư hỏi.

Vâng.

Chu Thư Dập chỉnh lại bộ vest không quá thoải mái, buộc phải đứng thẳng. Cậu nhóc rất giống Chu Mộ Dư lúc còn trẻ, đứng chung với nhau nhìn giống cha con hơn là chú cháu.

Lần nào mẹ Chu nhìn thấy hai người cũng đều nhắc tới, nói nếu Chu Mộ Dư kết hôn rồi sinh con lúc hơn hai mươi tuổi giống như ba của Chu Thư Dập thì hiện tại cũng đã có con trai hơn mười tuổi rồi.

"Lúc cháu đi em ấy ăn cơm chưa?"

Chu Mộ Dư lại hỏi.

Chu Thư Dập bĩu môi:

"Không, lúc cháu đi vẫn còn sớm."

"Em ấy không nói gì sao?"

"Chú muốn nghe cái gì?"

Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày: Không có gì.

Chu Thư Dập dư liếc mắt thấy Tưởng Văn Kha ở không xa, huých vai Chu Mộ Dư: Chú hai.

Hửm?

"Chú không phải đang chuẩn bị kết hôn thật chứ?"

Chu Mộ Dư quay đầu, thản nhiên nhìn thoáng qua Chu Thư Dập:

"Sao, cháu muốn có thím à?"

"Không phải… Cháu chỉ sợ chú mãi không kết hôn rồi không có con, bà nội lại lấy việc này ra để làm khó chú thôi."

Chu Mộ Dư cười khẽ:

"Chú thấy cháu sợ bà làm khó Úc Sương thì có."

Mẹ Chu bao gồm cả những người lớn ở nhà họ Chu, bọn họ đều là thế hệ trước lớn lên dưới tư tưởng phong kiến. Trong mắt bọn họ, nối dõi tông đường là một chuyện vô cùng lớn, Chu Mộ Dư không kết hôn không sinh con, như vậy sẽ làm nhà họ Chu mất mặt.

Cho nên trong lòng Chu Mộ Dư cùng Chu Thư Dập đều hiểu rõ, kết hôn là biện pháp đơn giản nhất để chặn miệng của mấy người đó lại. Chỉ cần Chu Mộ Dư có con, dù có bao nuôi mười tám Úc Sương ở ngoài cũng sẽ không có ai nói gì.

Lúc trước khi bọn họ thúc giục chuyện kết hôn, Chu Mộ Dư không thèm để ý. Bọn họ thúc giục là chuyện của bọn họ, gã có làm hay không là việc của gã, dù sao cả năm cũng chỉ gặp nhau có vài lần, gã cũng chỉ trả lời lại cho có lệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!