Lần trước Úc Sương nói
"Em sẽ không thích chú nữa."
Nhưng lần này lại nói Thích.
Mặc dù chưa hề nói gì thích gì nhưng cậu nói trước khi gọi tên Chu Mộ Dư, vậy nên chắc là nói thích Chu Mộ Dư rồi…
Vốn dĩ Chu Mộ Dư không muốn có bất cứ tình cảm hay tranh chấp với bạn giường, cho nên mỗi lần ngay từ đầu gã đều nói rất rõ ràng, bao nuôi là bao nuôi, không liên quan đến tình cảm, nếu chẳng may có những suy nghĩ không nên có thì đành phải cam chịu cắt đứt quan hệ.
Nhưng gã với Úc Sương không chỉ là quan hệ bao nuôi, thậm chí gã còn chưa cho Úc Sương được bao nhiêu tiền.
Như vậy nên đương nhiên Úc Sương không giống với những người khác, cũng giống như nuôi mèo cưng ở trong nhà khác với mèo cưng ở quán cà phê vậy.
Chu Mộ Dư chưa từng nuôi thú cưng nhưng cũng thấy Chu Thư Dập nuôi rồi. Chu Thư Dập nuôi con chó samoyed ngốc kia như đang nuôi em trai ruột, mỗi ngày đều ăn cơm cùng nhau, rời xa nhau lâu còn có thể lén rơi nước mắt.
Trên thế giới có rất nhiều con samoyed có bộ lông trắng mịn, khỏe mạnh và đáng yêu nhưng Em Trai đối với Chu Thư Dập lại không giống như vậy, giống như trên thế giới có rất nhiều chim hoàng yến xinh đẹp, nghe lời, dịu dàng, nhưng Úc Sương đối với Chu Mộ Dư cũng sẽ có điểm khác biệt.
Cũng không thể hoàn toàn so sánh như vậy được.
Quan hệ của người với người, dù sao cũng không giống quan hệ của người với chó cưng.
Bởi vì câu thích này của Úc Sương, Chu Mộ Dư trằn trọc thật lâu mới ngủ được.
Cũng may ngày hôm sau chủ nhật, gã không có công việc gì khác, vừa hay ở nhà với Úc Sương, hưởng thụ cảm giác lười biếng một hôm.
Lúc ăn cơm trưa, nhìn Úc Sương có vẻ rất vui vẻ, khóe miệng luôn cười mỉm, Chu Mộ Dư thuận miệng hỏi một câu, Úc Sương ngượng ngùng nói:
"Thư Dập nói buổi chiều nay đưa em đi xem trường học của cậu ấy."
Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày:Trường của nó sao?
Ừm.
Mùa xuân đã đến, Chu Thư Dập cũng đã khai giảng. Học kỳ này của cậu nhóc rất nhàn, ngoại trừ thỉnh thoảng đến trường lấy một vài tài liệu hay làm thủ tục ra thì những lúc khác thì không tới cũng vẫn được.
Sau khi tâm trạng của Úc Sương có chuyển biến tốt đẹp, Chu Thư Dập lập tức không chờ được nữa hỏi cậu có muốn đến trường của cậu nhóc chơi không. Úc Sương nghĩ đến chuyện lần trước đã nói qua, nghĩ ngợi rồi cũng đồng ý.
Vì thế Chu Thư Dập hẹn cậu chiều nay đi, vừa lúc bọn họ một trận đấu bóng chuyền, tiện thể đưa Úc Sương đi xem.
Úc Sương nói xong, phát hiện sắc mặt Chu Mộ Dư không đúng lắm.
Tiên sinh… Cậu cẩn thận hỏi: Em có thể đi không?
Ừm, Chu Mộ Dư lấy lại tinh thần, lộ ra một nụ cười nhạt qua loa: Có thể.
Úc Sương cúi đầu suy nghĩ, lo lắng nắm chặt đôi đũa của mình:
"Nếu ngài không thích, em sẽ không đi… Không sao cả."
"Không có không cho em đi. Lúc chơi chú ý an toàn, không được đi cách Thư Dập quá xa, có chuyện gì nhớ gọi nó."
Dạ.
Yên lặng ăn xong bữa cơm, Úc Sương quan sát sắc mặt của Chu Mộ Dư, đi theo gã ra sô pha ngồi xuống. Một lát sau, cậu lặng lẽ giữ lấy cánh tay Chu Mộ Dư rồi cọ cọ:
"Xem xong trận bóng chuyền là em sẽ về ngay, sẽ không lâu đâu."
Chu Mộ Dư cụp mắt nhìn thoáng qua người bên cạnh đang lo sợ lấy lòng mình, sắc mặt gã hơi ngưng trệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!