rên người Chu Mộ Dư có một hương vị quen thuộc khiến người khác yên tâm, Úc Sương ôm lấy gã, giọng điệu cũng vô thức trở nên dịu dàng: Cảm ơn chú.
"Vốn dĩ hôm nay muốn về ăn cơm cùng em, nhưng có một buổi xã giao không thể đẩy lùi được." Chu Mộ Dư nói:
"Hôm khác sẽ bù cho em."
Úc Sương lắc đầu: Ngài về là tốt rồi.
Chu Mộ Dư xoa xoa đầu Úc Sương, liếc mắt thấy chiếc hộp bằng nhung ở trên bàn: Đây là cái gì?
Gã cầm lấy chiếc hộp, khóe môi cũng bất giác cong lên: Cho tôi à?
Cái này…
Úc Sương còn chưa kịp trả lời, Chu Mộ Dư đã mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc bút máy tinh xảo cùng với một quyển sổ ghi chép nhỏ có bìa làm bằng da.
"Đây là Sầm Vãn đưa cho ngài."
Cuối cùng Úc Sương cũng nói được:
"Lúc em với Thư Dập đi tản bộ về, thấy cậu ấy đứng ở cửa chờ ngài, em mời cậu ấy vào ngồi nhưng cậu ấy không vào, chỉ nhờ em đưa cái này cho ngài."
Sầm Vãn…?
Ý cười trên môi Chu Mộ Dư ngưng lại, sau đó nhíu mày, thả chiếc hộp lên trên bàn.
Không khí mới dịu dàng không được bao lâu đã lại lạnh lẽo trở lại, Úc Sương có hơi căng thẳng, lặng lẽ ôm chặt con gấu bông của mình.
"Cậu ta bảo em đưa cho tôi, em đồng ý à?"
Chu Mộ Dư hỏi.
Sắc mặt gã vẫn như thường, giọng điệu trước sau vẫn bình thản nhưng Úc Sương cảm nhận được gã đang không vui, thế là cũng không trả lời.
Chu Mộ Dư nói tiếp:
"Ngày này lại tới tặng quà cho tôi, em không hỏi cậu ta là ai sao?"
Lần này không có cách nào giả ngốc để né tránh nữa, Úc Sương cụp mắt, nhỏ giọng nói:
"Ngài đã nói rồi, không cho phép em hỏi đến chuyện riêng của ngài."
Đúng là Chu Mộ Dư có nói như vậy, hơn nữa cũng không kiêng dè bản thân bao nuôi người khác ở bên ngoài, Úc Sương nói như vậy, gã không thể nào phản bác.
Tiên sinh… Úc Sương cẩn thận giữ tay của Chu Mộ Dư:
"Có phải ngài mất hứng rồi không? Xin lỗi, lần sau em sẽ không tùy tiện cầm đồ của người khác về nhà nữa."
Úc Sương bày ra ánh mắt vô tội, ôm con gấu bông hồng nhạt trông rất buồn cười trong lòng. Chu Mộ Dư nhìn cậu như vậy, cuối cùng cũng không có cách nào nói nặng lời nữa.
"Dạo này tôi không có gặp cậu ta."
Chu Mộ Dư nói một câu không đầu không đuôi, nói xong cũng không nói gì tiếp nữa.
Một lát sau Úc Sương mới phản ứng lại, đoán là Chu Mộ Dư đang giải thích với mình: Ồ…
Bộ dáng cậu ngơ ngác lại giống như chọc giận Chu Mộ Dư. Chu Mộ Dư nghiến răng nghiến lợi câng cằm cậu lên, nói:
"Người ta tìm tới tận cửa, em không có chút sốt ruột nào sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!