Chương 2: (Vô Đề)

Chu Mộ Dư đưa Úc Sương về căn nhà mình thường ở —— căn nhà có hai tầng và sân vườn, nằm ở một vị trí yên tĩnh có giá trị đắt đỏ giữa trung tâm thành phố.

Úc Sương không biết đây là chỗ ở của Chu Mộ Dư.

Mãi đến khi phát hiện ra nhiều dấu vết của đời sống hằng ngày, thậm chí nửa ly cà phê lúc sáng Chu Mộ Dư uống vẫn còn đặt trên quầy bar, cậu mới ý thức được, bình thường Chu Mộ Dư đều sẽ ở đây.

Úc Sương dừng chân lại, do dự một lát, nói: Ngài Chu.

Chu Mộ Dư quay đầu lại: Sao vậy?

Em…ở nhà ngài sao?

Em không muốn à?

Úc Sương lắc đầu: Không phải… Chỉ là cậu cảm thấy, Chu Mộ Dư đưa cậu ra khỏi nhà họ Đàm, trước tiên chắc sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ ở khác, giống như mấy kẻ có tiền nuôi tình nhân ở bên ngoài vậy.

"Bên cạnh tôi thiếu người. Em là do Đàm Luật Minh nuôi lớn, ít nhất chắc sẽ nghe lời hiểu chuyện hơn người ngoài." Chu Mộ Dư nói.

Nghe lời hiểu chuyện hơn người ngoài… Úc Sương cái hiểu cái không, mờ mịt trừng nháy nháy mắt.

"Tôi không có yêu cầu gì khác với em, chỉ cần ngoan ngoan đợi ở nhà, không được chọc tôi tức giận, không được hỏi đến việc riêng của tôi. Còn những cái khác, em muốn gì tôi cũng có thể đồng ý. Hiểu chưa?"

Lần này Úc Sương nghe hiểu: Hiểu ạ.

Điều khiến Úc Sương thoải mái hơn chút chính là, cậu có phòng riêng. Nếu một ngày nào đó Chu Mộ Dư không hài lòng, cậu có thể trốn đi, không làm chướng mắt Chu Mộ Dư.

Cất dọn đồ đạc xong, Úc Sương đi trước tắm rửa.

Nằm trong chiếc bồn tắm lớn đầy nước nóng, thần kinh bị thắt chặt hai ngày nay cuối cùng cũng được thả lỏng bình thường trở lại.

Không khí ở nhà họ Đàm rất áp lực, tất cả mọi người đều nói cậu là điềm xấu, tránh cậu như tránh tà, nhưng Chu Mộ Dư giống như không thèm để ý chút nào. Úc Sương nghĩ, Chu Mộ Dư hoặc là không tin vào quỷ thần, hoặc là mạng cứng.

—— Chu Mộ Dư.

Ba chữ này cứ trằn trọc giữa môi răng, Úc Sương nhắm mắt lại, thì thầm đọc ra tiếng.

Trời dần tối đi, Úc Sương tắm rửa xong đi xuống lầu, trên bàn cơm đã bày bữa tối, mà Chu Mộ Dư không ở đây.

Lúc mới tới không dám nhìn linh tinh xung quanh, hiện tại chỉ có một mình ở nhà ăn, Úc Sương lặng lẽ đánh giá hoàn cảnh bốn phía. Giống như Chu Mộ Dư nói, không có dấu vết có người thứ hai sống ở đây.

Cậu đang nhìn, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Úc Sương cuống quýt thu hồi ánh mắt, cúi đầu bưng ly sữa trên bàn lên uống, khóe mắt nhìn thấy Chu Mộ Dư đang đi xuống dưới lầu.

Gã đã thay sang một bộ quần áo khác, nhìn thấy Úc Sương, nói:

"Hôm nay dì không ở, trong nhà không có gì ăn, ngày mai đưa em đi ra ngoài ăn."

Úc Sương nắm chặt ly sữa trong tay:

"Như vậy cũng được rồi, em không kén ăn." Nghĩ nghĩ xong còn nói:

"Thật ra em biết nấu cơm, nếu ngài không chê thì…"

"Mấy việc nhỏ đó không cần em tự mình làm."

Chu Mộ Dư ngắt lời cậu,

"Tôi đưa em về nhà, không phải để em làm bảo mẫu."

Úc Sương nghĩ cái gì đó, mặt nóng lên không nói gì nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!