Chương 14: (Vô Đề)

Chu Mộ Dư không khỏi bực mình.

Biểu hiện khi gã bực mình là càng không biết kiềm chế cảm xúc, cho dù có thể về nhà nhưng vẫn chọn ở lại Ngân Cảng hoặc ngủ lại chỗ của Sầm Vãn.

Những người khác nhìn ở trong mắt, đều cho rằng Úc Sương đã thất sủng.

Chỉ có Úc Sương nhàn nhã nên làm gì thì làm cái đó, không bị ảnh hưởng chút nào.

—— Tức giận là bởi vì quá để ý, đạo lý đơn giản như vậy nhưng có người vẫn không hiểu.

Mấy ngày này Chu Mộ Dư không trở về nhà, cách một ngày Úc Sương lại học thêm với Chu Thư Dập một lần.

Chu Thư Dập là một gia sư rất có trách nhiệm, ngoại trừ tiếng Anh, cậu nhóc còn dạy Úc Sương thêm cả những môn khác.

Nhưng có vẻ là bệnh chung của người thông minh, Chu Thư Dập thường không thể hiểu nổi vì sao câu hỏi dễ như vậy mà Úc Sương lại không biết làm, đôi lúc tức giận còn dùng bút gõ đầu Úc Sương.

Lúc trước Úc Sương học ở trường học cộng đồng, cơ sở vật chất không tốt, chất lượng dạy học cũng kém, rất nhiều thầy cố cũng không thèm để ý học sinh học có hiểu hay không. Chu Thư Dập không giống như vậy.

Cậu ta không cho Úc Sương được nói mấy câu như hình như hiểu rồi, nhất định phải học hiểu mới được.

Úc Sương có nỗi khổ khó nói, rõ ràng Chu Thư Dập nhỏ tuổi hơn cậu, nhưng khi dạy lại coi cậu như trẻ con vậy, còn giao cho cậu rất nhiều bài tập.

Trong mấy ngày bọn họ học tập, Chu Mộ Dư chưa về nhà lần nào. Vốn dĩ trong lòng Chu Thư Dập có hơi buồn bực, dù chú hai có bận nhưng cũng không thể bận đến vậy được.

Kết quả không bao lâu sau, Chu Mộ Dư gọi Chu Thư Dập đến công ty, trước hết hỏi về chuyện học hành của cậu nhóc, lại hàn huyên vài câu việc nhà, cuối cùng không chút dấu vết chuyển đề tài sang Úc Sương, hỏi dạo này bọn họ dạy nhau thế nào rồi.

Chu Thư Dập cũng hiểu được một chút vì sao lại như vậy, cố ý nói:

"Không được tốt lắm, anh ta ngốc muốn chết luôn. Chú không thể tìm tình nhân nào thông minh hơn chút à?"

Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày:

"Cậu ấy ngốc ở đâu, có phải do cháu dạy những nội dung khó quá không?"

Chu Thư Dập hừ một tiếng, không nói gì tiếp. Hai chú cháu lúng túng ngồi đối diện một lúc lâu, Chu Mộ Dư thở dài, nói:

"Nếu cháu không muốn dạy, chú sẽ tìm gia sư khác. Nhưng Thư Dập, con người không thể cả đời chỉ giao tiếp với người thông minh được, cũng phải chăm cho những người ngốc ngếch nữa."

"Cái gì, cháu không có nghe nhầm chứ?"

Chu Thư Dập kinh ngạc mở to mắt, giọng điệu khoa trương:

"Chú chăm sóc người ngu ngốc từ khi nào vậy?"

Chu Mộ Dư há hốc mồm, nhất thời nghẹn lời.

Chu Thư Dập rất ít có cơ hội làm chú hai á khẩu không trả lời được, trong lòng thích thú, ngoài mặt vẫn ra vẻ rộng lượng:

"Bỏ đi bỏ đi, dù sao cháu cũng không có chuyện gì làm, sẽ dạy giúp chú vài ngày."

… Chu Mộ Dư phiền muộn, xua xua tay:

"Được rồi cháu đi đi, chú phải làm việc rồi."

Chu Thư Dập nghe lời, trước khi đi không quên nhắc chú hai của mình:

"Đúng rồi, chú cũng phải nhớ tổng kết tiền học phí đấy."

Chu Mộ Dư cầm tài liệu trên bàn giả vờ muốn quăng, Chu Thư Dập vội vàng đóng cửa, nhanh chóng chạy đi mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!