Lúc Chu Mộ Dư đi ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt gã có vẻ không tốt lắm.
Mẹ Chu vẫn không rõ vấn đề nằm ở đâu, than thở khóc lóc khuyên gã bỏ Úc Sương đi, nếu không truyền ra ngoài sẽ mất mặt cả nhà họ Chu. Chu Mộ Dư vẫn duy trì bộ mặt lạnh nhạt từ đầu đến cuối, thậm chí ngay cả một câu an ủi có lệ cũng không có. Mẹ Chu lại bắt đầu lên án gã lạnh lùng, nói bà nuôi gã lớn thế này cũng không hề dễ dàng.
Nói qua nói lại cũng chỉ là mấy lời đó, cuối cùng mẹ Chu mệt mỏi, Chu Mộ Dư cũng vậy.
Lúc gã vừa ra khỏi phòng bệnh, Úc Sương đang chờ ở ngoài hành lang.
"Sao không ngồi bên trong chờ?" Chu Mộ Dư dừng chân lại hỏi.
Úc Sương đuổi theo kịp, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn: "Muốn nhanh được nhìn thấy ngài. Phu nhân thế nào?"
"Không có chuyện gì cả."
"Vậy là tốt rồi."
Chu Mộ Dư cúi đầu nhìn thoáng qua: "Bà ấy nói em như vậy, em còn quan tâm bà làm gì?"
Sắc mặt Úc Sương hơi ngưng lại, nụ cười ban nãy cũng biến mất: "Đây là hai việc khác nhau…"
Nhưng Chu Mộ Dư cũng không tiếp tục đề tài này, nói sang chuyện khác: "Tối nay có việc, tôi không về nữa."
Đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này gã nói trước với Úc Sương rằng mình không về, Úc Sương cũng chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác nhìn một lúc mới nói: "Ồ, em biết rồi."
Chu Mộ Dư đến Ngân Cảng.
Mấy người Quý Khiên đòi như vậy, vì là sinh nhật của gã. Vốn dĩ định hôm qua tụ tập, nhưng hôm qua Chu Mộ Dư lại ở nhà với Úc Sương nên đã đổi thành hôm nay.
Vừa thấy mặt Quý Khiên đã trêu ghẹo Chu Mộ Dư, nói gã bỏ bạn vì người đẹp, lại còn làm bà già ở nhà tức giận, đừng chơi quá thành thật. Chu Mộ Dư khinh thường cười nhạo, nói: "Vậy cậu còn không chuẩn bị tiền?"
"Yên tâm, không thể thiếu của cậu." Quý Khiên ôm vai Chu Mộ Dư, dựng thẳng ngón cái lên chỉ chỉ ra phía sau: "Mảnh đất phía Nam Thành kia, cậu dám lấy thì anh em tôi cũng dám tặng."
"Được, vì những lời này của cậu, tôi cũng phải cố nắm chắc mới được."
"A, này, đừng vội, hôm nay có chuẩn bị hàng mới cho cậu, thử xong rồi nói sau."
Cái gọi là "hàng mới" chính là mấy cô gái hay mấy chàng trai ở Ngân Cảng còn chưa tiếp khách. Ông chủ Triệu của Ngân Cảng quen biết Chu Mộ Dư nhiều năm, biết rõ sở thích của gã, thấy kiểu người Chu Mộ Dư thích thì sẽ để lại cho gã, nếu gã hài lòng thì sẽ giữ người ở lại, nuôi ở Ngân Cảng hay nuôi ở ngoài tùy tâm trạng của gã, còn nếu không hài lòng sẽ trả người lại.
Chu Mộ Dư ra tay hào phóng, dù cuối cùng muốn hay không, cái nên cho cũng không thể thiếu. Bởi vậy Triệu Nhất Nguyên cũng rất bỏ nhiều công sức vào chuyện này, giống như tên chân chó chuyên sưu tầm mỹ nữ trong nhân gian cho nhà vua thời xưa vậy.
Mấy người hôm nay cũng là Triệu Nhất Nguyên đặc biệt chọn ra. Chu Mộ Dư tìm được Úc Sương từ bên ngoài rồi đưa về nhà nuôi, sau đó còn đuổi Mạnh Tử Hàm đi, điều này khiến sự tự tin của Triệu Nhất Nguyên bị đả kích. Trong khoảng thời gian này, anh ta không làm được việc gì khác, đặt hết tâm tư để tìm người cho Chu Mộ Dư, vất vả lắm mới tìm được một người có vẻ ngoài và tính cách đều thích hợp, thậm chí còn có mấy phần giống Úc Sương.
Triệu Nhất Nguyên âm thầm thề rằng, nếu lần này không bắt được Chu Mộ Dư, vậy anh ta cũng không tiếp tục mở Ngân Cảng nữa.
Chu Mộ Dư không biết suy nghĩ đó của Triệu Nhất Nguyên, chỉ cảm thấy vừa mới vào đã thấy có một chàng trai nhìn hơi quen mắt, nhìn thêm mấy lần mới phát hiện, thì ra là giống Úc Sương.
Gã không để tâm lắm, mấy ngày nay bị bà cụ ở nhà tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần, đừng nói là trai bao, dù thần tiên có tới đây gã cũng không có hứng thú. Cũng may chàng trai kia cũng có mắt nhìn, không ồn không nháo, chỉ ngoan ngoãn ngồi yên châm thuốc rót rượu cho Chu Mộ Dư.
Hôm nay vốn dĩ Chu Mộ Dư tới để mua say, uống xong cũng trực tiếp lên lầu đi ngủ. Trên lầu của Ngân Cảng có một phòng của riêng gã, gần như đã trở thành căn nhà thứ hai của gã.
Sáng sớm hôm sau, Chu Mộ Dư bị đồng hồ sinh học đánh thức, vừa nghiêng người đã đụng phải một cơ thể trẻ tuổi nằm trong chăn. Say rượu tỉnh lại có hơi đau đầu làm gã có hơi bực bội, cũng không nhớ rõ tối hôm qua xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mang máng có người cởi quần áo gã ra, còn những cái khác thì hẳn là không có. Chu Mộ Dư vẫn hiểu rõ cơ thể mình.
Người bên cạnh cũng từ từ tỉnh lại, ôm chăn ngồi quỳ chân: "Ngài Chu, chào buổi sáng."
Nhìn cậu ta có vẻ cao hơn Úc Sương một chút, sống mũi cũng cao vút, nhìn rất có dáng vẻ thiếu niên.
Chu Mộ Dư thuận miệng "ừm" một tiếng, nâng tay day day thái dương mình. Cậu trai kia thức thời bò sang mát xa cho gã, nặng nhẹ vừa phải, giống như đã từng học qua.
"Bao nhiêu tuổi rồi?" Chu Mộ Dư hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!