Ngày hôm sau tỉnh lại, dưới mắt Chu Mộ Dư có hai quầng thâm.
Mẹ Chu như đang đối diện với kẻ thù, một bữa sáng mà quan tâm hỏi gã đến cả trăm lần, sau đó lại dặn nhà bếp nấu thuốc bổ, lại tìm bác sĩ trung y cho gã. Chu Mộ Dư cảm thấy phiền phức, nhẫn nại giải thích:
"Con chỉ là ngủ không ngon thôi."
Vừa dứt lời, Úc Sương từ trên lầu đi xuống.
Tối hôm qua sau khi khóc mệt cậu ngủ rất yên ắng, ngược lại ngủ cũng khá ngon.
"Dậy rồi sao? Đến ăn cơm." Chu Mộ Dư thuận thế chuyển hướng đề tài.
Vâng.
Úc Sương ngoan ngoãn đi qua, trước tiên vẫn chào mẹ Chu trước, sau đó ngồi xuống bên cạnh Chu Mộ Dư, cầm đũa của mình lên.
"Là tôi già rồi sao, hay là do bây giờ người trẻ mấy người không hiểu quy tắc?" Mẹ Chu nhìn cao thấp đánh giá Úc Sương, mở miệng mỉa mai:
"Ngủ nướng thì cũng phải biết phân biệt thời điểm chứ, ai không biết lại tưởng là cậu chủ nhỏ của nhà họ Chu đấy."
Úc Sương mới vừa tỉnh ngủ, phản ứng có chút chậm chạp, đang muốn xin lỗi thì Chu Mộ Dư ở bên cạnh thản nhiên mở miệng:
"Còn chưa đến tám giờ, sao có thể tính là ngủ nướng? Hơn nữa là do con tắt đồng hồ báo thức đi, nếu mẹ không vừa mắt, vậy thì mắng con cũng được."
Chu Mộ Dư rất ít khi nói chuyện như vậy với mẹ Chu, thật sự hai ngày nay bà làm gã cảm thấy rất phiền, nhất thời cũng không nhịn được.
Nhưng mẹ Chu chỉ nghĩ, Chu Mộ Dư chống đối bà như vậy, đều là bởi vì hồ ly tinh Úc Sương này.
"Con đưa thứ đồ chơi không sạch sẽ này về nhà mẹ còn chưa nói gì, đằng này con lại còn dám nói đỡ cho nó. Đừng nghĩ là mẹ không biết lai lịch của nó thế nào, gây họa cho Đàm Luật Minh còn chưa đủ, bây giờ còn muốn gây họa cho con.
Từ khi nào mà nhà họ Chu chúng ta lại là nơi ai cũng có thể làm xằng làm bậy vậy chứ!Nghe thấy ba chữĐàm Luật Minh", phản ứng đầu tiên của Chu Mộ Dư là quay sang nhìn Úc Sương.
Những lời nói và tiếng khóc ngày hôm qua của Úc Sương vẫn còn vang trong trí nhớ của gã, hôm nay khó khăn lắm mới ổn định lại được cảm xúc, ai ngờ lại thành ra như thế này.
Nhưng may là sắc mặt Úc Sương vẫn bình tĩnh, bất động không nói gì, không có biểu tình gì cúi đầu ăn đồ ăn của mình.
Chu Mộ Dư một lần nữa nhìn về phía mẹ Chu, lần này thật sự tức giận rồi.
"Mẹ đã ở cái tuổi này rồi, hẳn phải biết chuyện gì có thể nói chuyện gì không thể nói chứ. So sánh con với người kia ở nhà họ Đàm, ý mẹ là đang trông mong con cũng đoản mệnh sao?"
"Phì, chuyện này có thể nói bậy sao?!"
Mẹ Chu cũng nóng nảy:
"Mẹ thấy con chính là bị con hồ ly tinh này mê hoặc rồi, đến người thân cũng không phân biệt được nữa rồi!"
Chu Mộ Dư lạnh giọng cười:
"Mẹ yên tâm, con còn chưa tới tuổi mắt hoa tai ù đâu."
"Có ý gì, con đang nói mẹ mắt hoa tai ù rồi đầu óc không minh mẫn sao?!"
Không dám.
Nói xong Chu Mộ Dư đứng dậy cáo từ, Úc Sương cũng đứng dậy theo, còn chưa kịp cúi đầu nói tạm biệt mẹ Chu đã bị Chu Mộ Dư lôi thẳng đi.
Mấy người giúp việc cũng sợ trốn ra tận xa, ai cũng không dám ngăn cản, chỉ có quản gia ôm áo khoác của Chu Mộ Dư vội vã đuổi theo ra ngoài:
"Cậu chủ chờ chút, mặc thêm áo khoác vào, bên ngoài lạnh!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!