Chương 10: (Vô Đề)

Ăn sáng xong Chu Mộ Dư đưa Úc Sương ra sau núi câu cá, trước khi đi còn dặn không cần chuẩn bị cơm trưa cho bọn họ.

Nhà cũ nhà họ Chu được bao quanh bởi núi và sông, trước khi xây dựng là một mảnh đất có phong thủy rất tốt.

Trước thế hệ của Chu Mộ Dư, nhà họ Chu vẫn làm công nghiệp, mãi đến khi đời trước xuống dốc, Chu Mộ Dư tiếp nhận công việc, lúc đó mới mạnh mẽ tiến thẳng vào ngành tài chính và đất đai. Lúc gã quấy nhiễu thị trường chứng khoán và cổ phiếu đến gió táp bão bùng cũng chỉ mới vừa ba mươi tuổi.

Bởi vì bản lĩnh này, địa vị của Chu Mộ Dư ở nhà họ Chu là có một không hai, chỉ có mẹ Chu ỷ vào quan hệ huyết thống, luôn luôn cố ý bắt chẹt đứa con trai này.

Cả năm Chu Mộ Dư ở nhà cũ không được mấy ngày, không muốn mâu thuẫn với mẹ Chu, càng không muốn khiến mình không vui, bởi vậy vừa về nhà đã cầm cần câu chạy ra sau núi ngồi cả ngày.

Hôm nay thời tiết khá đẹp, Chu Mộ Dư câu cá, Úc Sương nằm trên ghế đọc sách. Mặt trời ấm áp chiếu vào rất dễ chịu, Úc Sương ngồi một lúc đã hơi buồn ngủ, vô tình đặt sách lên mặt rồi ngủ thiếp đi.

Tuổi của cậu vẫn quá nhỏ để hiểu về thú vui câu cá, cũng may cậu điềm tĩnh hơn nhiều so với những người cùng tuổi, dù là lúc trồng hoa với Đàm Luật Minh hay câu cá với Chu Mộ Dư cũng không cảm thấy phiền phức.

Lực chú ý của Chu Mộ Dư đều đặt hết vào cần câu, không để ý Úc Sương đang làm cái gì, một lần tình cờ quay đầu phát hiện cậu đang nhắm mắt nghiêng đầu, giống như ngủ thiếp đi.

Ánh mặt trời chiếu vào mái tóc Úc Sương làm những sợi tóc sẫm màu chuyển thành màu vàng mềm mại. Trên mặt cậu là một tác phẩm văn học nổi tiếng không dễ hiểu, lúc Chu Mộ Dư đi học đọc mấy lần đều chẳng vào đầu, lật được hai trang đã mệt rã rời.

Chu Mộ Dư nhấc quyển sách ra, đắp thêm cho Úc Sương một cái chăn mỏng. Trong lúc mơ màng, Úc Sương như cảm giác được gì đó, phát ra một tiếng hừ nhẹ mềm mềm.

Chính âm thanh hừ nhẹ này hại Chu Mộ Dư thất thần, để mất một con cá.

Mặt nước nổi lên những gợn sóng, Chu Mộ Dư hờn giận nhíu mày, còn người gây ra chuyện lại đang ngủ say sưa, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chu Mộ Dư làm bộ muốn phạt đòn Úc Sương, bàn tay giơ lên nhưng lại không thật sự rơi xuống. Bên hồ chỉ có hai người bọn họ, Úc Sương nhắm mắt ngủ, hai hàng lông mi hơi rung rung theo nhịp thở, ngủ say không hề phòng bị.

Chu Mộ Dư chắc chắn, cho dù bàn tay này có rơi xuống làm Úc Sương tỉnh dậy thì cậu cũng chỉ ngây thơ mở to mắt nhìn, hỏi đã có chuyện gì xảy ra chứ không hề trách mắng Chu Mộ Dư đã trêu chọc cậu.

Ví dụ như buổi sáng hôm nay, rõ ràng Chu Mộ Dư làm chuyện khiến cho cậu sợ hãi với chán ghét, nhưng cậu vẫn thuận theo và ỷ lại gã, thậm chí còn chủ động tách hai chân mình ra, ngoan ngoãn khiến người ta phải mềm lòng.

Cuối cùng Chu Mộ Dư chỉ có thể nhéo nhẹ lên má Úc Sương, sau đó lại quay trở về ghế nồi canh cần câu. Qua giữa trưa, mãi buổi chiều Úc Sương mới chậm rãi tỉnh lại, Chu Mộ Dư đã câu được hai con cá to, một con cá trích và một con cá chép.

Úc Sương dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy:

"Xin lỗi, em ngủ quên mất…"

Chu Mộ Dư quay đầu liếc cậu một cái:

"Trên núi gió mát, đắp chăn kín vào."

Á, Úc Sương kéo cái chăn bị rơi lên trên vai mình, tò mò nhìn cần câu cá của Chu Mộ Dư:Oa, con cá to quá.

"Mùa này cá đều rất to, tích mỡ chuẩn bị cho mùa đông sắp tới."

Chu Mộ Dư nói xong, thuận tay xoa xoa đầu Úc Sương: Đói chưa?

Ưm… Có một chút.

Lúc sáng ăn những món khá dễ tiêu hóa, cơm trưa còn chưa ăn, Úc Sương nhìn thấy mấy con cá to trong thùng, không tự giác liếm liếm khóe môi.

Chu Mộ Dư cúi đầu nhìn thùng cá bên cạnh, nói:

"Câu thêm con nữa rồi sẽ về ăn cơm."

Được.

Úc Sương im lặng ngồi một bên xem Chu Mộ Dư câu cá, nhìn nhìn lại nghĩ đến cái gì đó, lấy một miếng chocolate từ trong túi ra.

Tiếng mở giấy bạc ra đã thu hút ánh mắt của Chu Mộ Dư. Gã nhướng mày, ánh mắt dừng ở trên tay Úc Sương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!