Tô Tiêu Vũ không biết, chỉ là sau khi gặp được Nguyễn Ức, không biết có phải bị lây bệnh hay không, cô cảm thấy chất lượng giấc ngủ của mình thẳng tắp giảm xuống.
Mấy ngày nay ở Ức Phong run sợ trong lòng, bình thường hẳn là cô sẽ phải dính vào gối liền ngủ li bì. Chính là bây giờ cô không chỉ nằm trên giường lăn qua lộn lại bánh nướng áp chảo đến quá nửa đêm, thật vất vả ngủ được, lại mơ thấy Nguyễn Ức.
Cảm giác thật hư ảo.
Cô thấy Nguyễn Ức ngồi trên mặt trăng, một tay vỗ về góc trăng non, giống như tiên nữ, tà áo theo gió bay phiêu phiêu. Cô ấy nhìn Tô Tiêu Vũ mỉm cười mà nói: "Tôi không thích thế giới này, tôi không muốn ở lại nơi đây."
Tô Tiêu Vũ kinh ngạc mở to hai mắt, Nguyễn Ức vẫn như cũ nhìn cô mỉm cười, chỉ là tuy rằng đang cười, trên khóe mắt lại có hạt nước trong suốt lấp lánh.
Cười mà vẫn rưng rưng, đau đớn cỡ nào.
Cuối cùng, Nguyễn Ức hướng Tô Tiêu Vũ liếc mắt một cái, tâm tình mệt mỏi, "Tiểu Vũ, nếu vẫn tiếp tục như vậy, tôi chịu không nổi, cứu tôi."
Gió thổi qua, cũng thổi tan lời nói của cô. Cuối giấc mộng, Nguyễn Ức nhìn Tô Tiêu Vũ ảm đạm cười, cười đến tim cô đều tan nát........
Từ trong mộng tỉnh lại.
Mới 6 giờ rưỡi.
Tô Tiêu Vũ một người ở trên giường ngồi đã lâu, mờ mịt nhìn ra ngoài cửa số, tay vỗ vỗ ngực chính mình, nhớ lại giấc mơ kia.
Không phải chỉ là mơ sao?
Vì cái gì cho dù đã tỉnh lại, nhớ đến ánh mắt của Nguyễn Ức, cô cũng sẽ thấy đau đến không thở nổi.
Trong mơ, cô ấy gọi mình là Tiểu Vũ... cảm giác rất quen thuộc.
Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy*, loại mùi vị này, cuối cùng Tô Tiêu Vũ cũng được nhấm nháp.
*Y đái tiêm khoan chung bất hối,
Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy
(Trích Điệp luyến hoa
- Liễu Vĩnh)
Dịch thơ:
Dây lưng dần lỏng, chẳng hối chi
Vì nàng tiều tụy, có sá gì.
--------
Nửa giờ sau, tại quán ăn sáng.
Tố Nhu cau mày, mang theo cỗ khí táo bạo hung dữ sau khi rời giường mà bóp chặt cổ Tô Tiêu Vũ: "Nhanh, phun ra! Cậu nếu không giải thích được cái gì làm sáu giờ sáng gọi tôi dậy, tôi bóp chết cậu!"
Tô Tiêu Vũ nghiêm túc cùng Tố Nhu nói những chuyện gần nhất xảy ra. Tố Nhu cắn một miếng bánh bao ăn sung sướng, ngẩng đầu lườm Tô Tiêu Vũ một cái: "Sáng sớm thế này, đánh thức tôi chỉ vì một giấc mộng xuân?"
Tô Tiêu Vũ quả thật hết chỗ nói, "Chỉ vì mộng xuân sao? Cậu có thể nào có lương tâm không, là vấn đề mạng người đó."
"Mơ thôi thì nói làm gì." Tố Nhu lại nuốt một miếng bánh bao nhỏ, nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ trước mặt: "Theo tôi nói này, Nguyễn tổng kia của các cậu thật sự có điểm cổ quái, có tiền có mạo có địa vị, còn có thể vì cái gì mà khổ sở?"
"Ấy ấy ấy." Tô Tiêu Vũ không vui, theo bản năng phòng vệ: "Là con người liền có phiền não, sao có thể dùng tiền tài địa vị mà đánh giá."
Tố Nhu thở dài, "Có lẽ vậy đi, chính là Tiểu Vũ này, cậu không cần bị sắc đẹp dụ dỗ thế đâu. Thử suy nghĩ một chút, nếu là cậu bản thân ngủ không yên, mỗi ngày làm việc sứt đầu mẻ trán, thống khổ bất kham, còn có tâm tình đi cứu rỗi người khác sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!