Chương 62: Phiên Ngoại ba

--- Đương nhiên, nếu Mục tổng chịu tiếp nhận tôi, có lẽ, còn có thể có được càng nhiều lần đầu tiên hơn nữa.

Từ Ảnh Như nói xong lời này, không đợi Mục Tâm phản ứng lại, liền cười đẩy cô ấy ra.

Lúc này, người cũng không say, chân cũng không mềm, khóe môi của cô cong lên, phong tình vạn chủng nhìn Mục Tâm một cái, xoay người rời đi.

Gió lạnh buổi đêm thổi qua phất lên mặt.

Mục Tâm vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cảm thấy trên môi vừa bị hôn qua đều chết lặng.

Đây là nụ hôn đầu của Từ Ảnh Như, chẳng phải cũng là nụ hôn đầu với cô sao.

Cô gái chết dẫm này, điên rồi à? Lại dám chạm vào mình!

Mục Tâm đầy một bụng tức, mang theo các loại cảm xúc khác nhau, đến đêm còn mất ngủ một cách không thể hiểu nổi.

Cô tức nghẹn, vốn muốn chờ đến cuộc họp thường kỳ ngày mai tóm người lại hỏi rõ một câu.

Nhưng ai biết, Từ Ảnh Như biến mất, là cha Từ tới, ông cười nhìn Mục Tâm: "Ảnh Như bên kia thân thể không khỏe, hôm nay tôi đến đây."

Mục Tâm hừ lạnh một tiếng, nghĩ cô ấy có thể hôm qua say rượu trúng gió nên bị cảm, cũng không muốn so đo.

Vậy mà, liên tục một tuần, người đâu cũng không thấy.

Chờ đến ngày thứ bảy nhìn thấy cha Từ, sắc mặt của Mục tổng đã khó coi, cô nhìn chằm chằm cha Từ, cha Từ run rẩy: "Ảnh Như nói áp lực quá lớn, muốn nghỉ ngơi một thời gian."

Từ khi xuất ngoại trở về, Từ Ảnh Như vẫn luôn dấn thân vào công ty.

Cha Từ không có biện pháp nào có thể cự tuyệt con gái.

Mục Tâm không nói gì, không khí lần này vẫn luôn trầm thấp.

Tan làm.

Mục Tâm vẫn đang xử lý một ít tài liệu, cô nhéo trán lâm vào trầm tư.

Từ Ảnh Như cố ý tránh mình sao?

Trước kia rất nhiều người, rất nhiều chuyện, Mục Tâm đều có thể nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng hiện giờ với một cô gái như vậy, cô lại không có cách nào khống chế.

Một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, khỏi cần nói, dám vào lúc này, lại không cần thư ký báo trước, chỉ có một người duy nhất.

Nguyễn Ức mặc một chiếc váy dài bóp eo màu đen, cô trang điểm, vừa mới tham gia một buổi tụ hội trong nghề, ngũ quan xinh đẹp: "Sao không nghe điện thoại?"

Mục Tâm nghe xong, gẩy gẩy di động đặt trên bàn.

Quả thật có cuộc gọi từ Chính Trực.

Nguyễn Ức nhìn cô, cảm thấy Mục Tâm dường như có chút không đúng: "Bà nội nói muốn chị tối nay về nhà ăn cơm."

Mục Tâm lạnh như băng: "Không đi."

Nguyễn Ức không nói lời nào, nhìn cô chăm chú, dùng ánh mắt khiến cho người ta thấy áp lực.

Mục Tâm nhíu mày: "Chị đang giảm béo."

Nguyễn Ức nhướng mày: "Thật sự không đi? Bà có gọi Thôi Hi đến."

Mục Tâm nghe xong, sắc mặt càng khó nhìn, Thôi Hi hiện giờ là đại lão của Giải trí Ức Phong, xuất thân từ người mẫu, dáng người cũng thuộc loại xinh đẹp hàng đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!