Chương 5: (Vô Đề)

Lời này của Tô Tiêu Vũ ngược lại làm Nguyễn Ức đang căng thẳng có chút ngây người.

Cô vốn là kiểu giương mắt có thể nhìn thấu tâm tư người khác.

Từ nhỏ đến lớn, dù là mẹ, hay là bà nội, chưa bao giờ có ai lừa được cô.

Về sau lớn lên, cô một mình đơn độc tiến vào Ức Phong, vì sản nghiệp cha ông đã vất vả làm ra mà dốc sức bảo vệ, cô một đường rẽ sóng xé gió, đối mặt với rất nhiều chửi bởi cùng ác ý, hội đồng quản trị gây khó dễ, người ngoài hoặc cố ý hoặc vô tình phỏng đoán cùng tính kế, Nguyễn Ức sớm đã thành thói quen.

Cô đương nhiên cho rằng, Tô Tiêu Vũ cũng sẽ như những người khác, cho rằng cô máu lạnh vô tình, gần như tàn nhẫn.

Vậy thì sao?

Miệng đời có gì đáng sợ, nếu cô lo sợ lời nói của người khác, Ức Phong đã sớm bị vật lộn 800 lần.

Chính là cũng không có...

Trong mắt Tô Tiêu Vũ sạch sẽ trong suốt, biểu tình tràn đầy chân thành, không giống như bộ dáng đang nói dối. Nguyễn Ức nhìn chằm chằm cô một lát, không nói chuyện, đi đến trước bàn trà, cầm lên chai nước khoáng, lại từ túi xách lấy ra một hộp thuốc màu trắng.

Có lẽ là thói quen uống thuốc.

Viên thuốc to như vậy khiến Tô Tiêu Vũ cảm giác phải cắn vài lần vẫn sẽ bị nghẹn ở cổ. Nguyễn tổng liền dùng nước uống xong rồi.

Nuốt thuốc xuống, cô nhắm hai mắt lại, dựa vào trên sô pha: "Tôi muốn nghỉ ngơi một lát, buổi tối có một bữa tiệc."

Tô Tiêu Vũ gật gật đầu, nhìn thuốc của Nguyễn Ức, là mấy loại vitamin bổ sung dinh dưỡng sao? Người có tiền đúng là đặc biệt chú ý bảo dưỡng.

Nguyễn tổng tuy rằng nhắm mắt, những giống như biết cô đang nghĩ gì: "Đấy là thuốc ngủ."

Tô Tiêu Vũ:...

Nguyễn Ức nhàn nhạt: "Giúp tôi nhìn thời gian, nửa tiếng."

Viên thuốc ngủ lớn như vậy... chỉ có nửa tiếng?

Đối với Tô Tiêu Vũ dính giường ngủ như lợn, cô vĩnh viễn không thể hiểu cảm giác này.

Nhưng bà chủ bảo cô nhìn thời gian, Tô Tiêu Vũ tất nhiên không dám rời đi.

Vừa mới bắt đầu, cô còn quy củ nhìn chằm chằm điện thoại xem giờ, nhưng qua mười phút, Tô Tiêu Vũ cảm giác hơi thở của Nguyễn tổng dần dần vững vàng, nhịn không được đến bên cạnh cúi đầu nhìn.

Là do thói ở sạch thích tắm rửa sao?

Cả người cô ấy thoạt nhìn sạch sẽ cực kỳ, làn da có một loại ánh sáng nhàn nhạt, phảng phất như trong suốt.

Nguyễn Ức khi ngủ đã đánh mất sắc bén cùng mạnh mẽ thường ngày, khóe miệng cô như một đứa trẻ, nhưng lông mày vẫn gắt gao như cũ.

Bàn tay của Tô Tiêu Vũ duỗi ra, rồi lại rụt trở về.

Cô cũng không dám đi vỗ lông mày của Nguyễn tổng, chuyện khác Tô Tiêu Vũ không biết, nhưng thói ở sạch, không chỉ nghe người người trong công ty nói, chính cô cũng cảm nhận được.

Mới ra ngoài một chút liền tắm rửa, cồn khử trùng luôn mang theo trong người...

Tiếp tục nhìn.

A, ngũ quan của Nguyễn tổng thoạt nhìn.... Tô Tiêu Vũ không biết hình dung như thế nào, đầu óc chỉ nghĩ đến một hình ảnh.

--- như ngọc.

Chỉ là màu sắc đôi môi này.... cũng quá đậm quá sắc sảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!