Nguyễn Ức ngày thường là người thế nào?
Cô chỉ là lạnh nhạt không thích nói nhiều, hiện giờ, lấy tươi cười ứng phó tốp năm tốp ba các bạn trẻ có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Người xung quanh cũng bị Nguyễn Ức hấp dẫn lực chú ý. Tiểu Vũ mê mệt nhìn Nguyễn Ức, nhìn gương mặt tinh xảo của cô ấy, sống mũi cao của cô ấy, còn có vành tai mượt mà, trong lòng nhẹ nhàng gợn sóng như được gió thổi qua.
"Oa, chị, chị làm nghề gì vậy? Xinh đẹp như chị chắc là nghệ sĩ đúng không?"
"Đúng vậy đúng vậy, trước kia sao không được nghe Tiểu Vũ nhắc đến? Ôi chao, có phải muốn giấu người đẹp đi, nhìn các cậu ở bên nhau lâu như vậy, đều thành vợ chồng già rồi còn gì."
"Tô Tiêu Vũ, cậu thật không có nghĩa khí, dám giấu người với chúng tôi!"
Tiểu Vũ thỏa mãn, giọng điệu kiêu ngạo khoe khoang:" Chúng tôi quen nhau từ khi các cậu còn mặc quần thủng đáy đấy."
Lời này là sự thật, nhưng đối với các bạn học lại là một phương thức rải cơm cho cún đặc biệt.
Nguyễn Ức một bên nói chuyện cùng các bạn học, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn dừng trên người Tiểu Vũ, cho dù chỉ nắm tay cũng khiến Tiểu Vũ bị điện giật đến tê dại trong lòng, nếu không phải xung quanh đều là người, cô đã muốn xông lên thân mật rồi.
Nguyễn Ức nhìn thấu suy nghĩ của Tiểu Vũ, đè lại tay của cô, ánh mắt hơi mang cảnh cáo cùng hờn dỗi, mặt lại đỏ lên.
Tiểu Vũ quả thật bị trêu đến điên rồi, trong lòng tê tê như bị điện giật, nhịn không được nắm tay Nguyễn Ức dùng sức kéo cô ấy về phía mình, Nguyễn Ức đang nói chuyện phiếm cùng các bạn, đột nhiên không kịp phòng bị, liền rơi vào trong lòng người yêu.
Người xung quanh đều ồn ào, gương mặt Nguyễn Ức ửng đỏ, đẩy đẩy Tiểu Vũ: "Cậu làm gì vậy?"
Tiểu Vũ cười xấu xa nói bên tai cô: "Đừng chỉ lo nói chuyện phiếm, ăn chút gì đi, nếu không lát nữa sẽ bị mấy tên kia chuốc rượu."
"Ôi chao, chúng tôi chuốc rượu cái gì cơ? Tiểu Vũ, làm như chị đây quên cậu rồi à?"
"Trời mẹ, Tô Tiêu Vũ, cậu còn có thể làm nũng người ta như vậy á?"
......
Người cầm đầu ồn ào nhất là vị ủy viên học tập đeo kính, trước kia ở đại học, Tiểu Vũ là bí thư chi đoàn, nhưng không thiếu lần quát lớn cậu ta. Cậu ta là một người tự do, thường xuyên phải ra quyết định, nhưng bạn học không ai nghe, Tô Tiêu Vũ cau mày: "Cậu đã lớn như thế này rồi, đừng nói là làm gương cho người khác cũng không được, cũng phải tự dựa vào bản thân mà trải đường cho chính mình đi chứ."
Học ủy khóc chít chít: "Cậu thì luôn khí phách như vậy rồi, tôi chống mắt lên xem về sau cậu tìm được người nào thuần phục được mình." Tiểu Vũ lúc ấy còn xấu tính: "Người như tôi còn cần phải được thuần phục sao?"
Hê hê, hiện tại thì sao? Bị vả mặt bùm bùm đau chưa.
Nguyễn Ức chăm chú nhìn nụ cười của Tiểu Vũ, hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau.
Tửu lượng của cô đã trải qua ngày đêm tập luyện, không cần sợ đám sinh viên mới ra trường này.
Chỉ là...
Ánh mắt Nguyễn Ức thay đổi, cô nhìn Tô Tiêu Vũ: "Cậu cũng uống rượu sao?"
Một câu này đem trích đoạn Long Vương trả thù hôm nào đó nhét vào trong não hai người.
Tiểu Vũ cười cười, tay chuyển sang thăm dò bên hông Nguyễn Ức: "Lần này sẽ không diễn Long Vương nữa đâu, cậu yên tâm."
......
Hai cô bên này cứ như đôi vợ chồng đang trò chuyện thâm tình, giống như Nguyễn Ức lo lắng người yêu uống rượu vào sẽ không thoải mái, vẽ nên vòng tròn ngọt ngào chỉ thuộc về hai người.
Ở đây ồn ào không ít, có người vui cũng có vài người sầu.
Có mấy bạn học đến tụ hội lần này chính là muốn lấy hết can đảm thổ lộ với Tiểu Vũ, ánh mắt đều trở nên cô đơn.
Lớp trưởng cao lớn khí chất cũng chậm rãi cúi đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!