Chương 40: (Vô Đề)

Tiểu Vũ cảm giác chính mình đang run rẩy dưới thân Nguyễn Ức.

Nguyễn Ức nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Tiêu Vũ, môi đỏ cường thế: "Tô Tiêu Vũ, tôi cho cậu một tháng tự hỏi, là cho cậu dùng để gặp mối tình đầu sao?"

Tiểu Vũ:...

Trời mẹ.

Trên đời còn có chuyện oan uổng thế này sao?

Đôi mắt Tiểu Vũ lập lòe oan ức, lông mi nhẹ chớp: "Không phải là cậu sắp xếp cho mình sao?"

Một câu này thật muốn làm Nguyễn Ức giận đến bùng nổ, tuy có vách ngăn với ghế trước, Lý Yên vẫn có thể cảm thấy từng đợt khí lạnh sau lưng. Tiểu Vũ, không cần như vậy đâu... là chúng tôi trước đấy sàng lọc không kỹ, nhưng ai có thể nghĩ được em có nhiều hoa đào như vậy, từ bạn đến khách hàng đến phó tổng bây giờ lại đến tổng giám đốc?

Bản năng sinh tồn lại dâng lên.

Hai tay Tiểu Vũ bám vào eo mảnh khảnh của Nguyễn Ức, mặt dán mặt: "Hơn nữa... mối tình đầu cái gì chứ, cùng lắm chỉ là một đoạn thầm mến không bệnh mà chết thôi."

Con người mà, nếu ở thời khắc mấu chốt không thể mở miệng nói gì hợp lý, vậy thì ai cũng không thể cứu được.

"À, không bệnh mà chết? Như thế nào, cậu còn muốn happy ending sao?"

"Mình mới không có..."

Con ngươi đen như mực của Nguyễn Ức nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, cười lạnh: "Ừ, là một cô gái rất tốt, trách không được có thể làm cậu quyến luyến không quên nhiều năm như vậy."

Tô Tiêu Vũ:...

Đánh chết cái mồm tôi đi.

Nói đạo lý cùng con gái đang ghen không có ích gì hết.

Tiểu Vũ treo lên một tia cười, muốn đục nước béo cò, làm nũng: "Chính Trực, cậu ghen sao?"

Dựa theo hình thức hai người ở chung trước kia, thời điểm thế này, Nguyễn tổng nhà cô hẳn là nên thẹn quá hóa giận đẩy ra, nhưng ai biết Nguyễn Ức nhéo cằm cô, đọc ra từng chữ: "Đúng, Tô Tiêu Vũ, tôi rất tức giận."

Đôi mắt của cô thâm thúy, tràn đầy lửa giận bị khắc chế, Tiểu Vũ có thể nhìn thấy mình trong đấy một cách rõ ràng.

Một cảm xúc kỳ diệu xông lên ngực, Tiểu Vũ ôm Nguyễn Ức: "Cậu xinh quá."

......

Thời điểm thế này, cũng chỉ có nhân tài Tiểu Vũ ăn gan hùm mật gấu mỗi ngày mới dám nói lời càn rõ như vậy.

Nguyễn Ức nhìn đôi mắt Tiểu Vũ, nhìn chằm chằm thật lâu, cúi đầu cắn môi cô thật mạnh.

"Tôi thu lại."

Tiểu Vũ: !!!

Trời ạ.

Chuyện gì vừa xảy ra đây?

Tô Tiêu Vũ vuốt môi vừa bị cắn còn vương lại mùi hương, cảm giác trên mặt ngưa ngứa, "Cậu... thu lại cái gì?"

Thu lại cái gì đây, Tô Tiêu Vũ đang bị bộ dáng vừa xinh vừa ngầu của Nguyễn tổng làm cho điên đảo, cô liếm môi, nhìn chằm chằm Chính Trực.

Nguyễn Ức cười lạnh: "Còn lại mười lăm ngày, toàn bộ tịch thu, cậu không còn thời gian suy xét hay đổi ý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!