Chương 4: (Vô Đề)

Nhận được cuộc điện thoại kia rồi, Tô Tiêu Vũ hưng phấn đến mất ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, cô mở cửa sổ nhìn mặt trời vừa mới dâng lên một nửa, cảm giác dịu dàng nhá nhem như chảy vào trong lòng thật ấm áp.

Cuộc đời tươi đẹp của cô bắt đầu rồi.

Thật ra đối với thư gửi tìm bạn trăm năm gì đó của chủ tịch, cô vẫn luôn giữ một loại thái độ vui đùa. Tổng giám đốc của Ức Phong là ai? Làm sao người bình thường có thể hy vọng xa vời? Cô chỉ cần làm việc thật cẩn thận, không vi phạm nguyên tắc, không bị đuổi việc, sau ba năm, tuy rằng miễn cưỡng, nhưng hẳn có thể trả được nợ.

Tô Tiêu Vũ thở mạnh ra một hơi, giờ khắc này, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời đặc biệt ấm áp. Để khao chính mình, cô cố ý ăn thêm một quả trứng tráng hình trái tim.

Cũng ánh mặt trời ấy, cũng chiếu vào một nơi khác.

Nguyễn Ức để chân trần dẫm lên tấm thảm màu tím, tay mảnh khảnh cầm ly rượu, một ngụm lại một ngụm hướng trong miệng đổ vào. Trước mặt, bức màn bị kéo gắt gao, một chút khe hở đều không có.

Sắc mặt của cô tái nhợt đến mức phảng phất như mất đi huyết sắc, môi cũng có chút trắng bệch. Nguyễn tổng không trang điểm bỗng nhiên thật yếu ớt cùng mỏi mệt.

Không biết đứng thẳng như pho tượng đã bao lâu, đứng đến nỗi cảm thấy thân mình lạnh đi, cánh cửa phía sau bị đẩy ra kẽo kẹt một tiếng. Một người phụ nữ lớn tuổi nhưng vẫn bảo dưỡng tinh xảo đi vào, "Lại không ngủ?".

Bà mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm hồng nhạt, duỗi tay, lộ ra da thịt tuyết trắng bên hông, mơ hồ có thể cảm nhận được phong vận khi tuổi trẻ.

Nguyễn Ức xoay người, thanh âm thật nhạt: "Ngủ, lại tỉnh."

Người phụ nữ trước mặt là bà nội của cô, Nguyễn Thu. Tính cách của Nguyễn Thu cùng cháu gái hoàn toàn tương phản, không hề lạnh băng, ngược lại nhiệt tình như lửa: "Ta gọi bác sĩ Lilo quay lại kiểm tra cho con."

"Không cần." Nguyễn Ức trực tiếp từ chối, thân mình nghiêng đi không nhìn bà nội.

Nguyễn Thu không phản ứng lại, trực tiếp đi qua, hai tay duỗi đem bức màn kéo ra.

Ánh nắng tươi đẹp trong nháy mắt chiếu vào, bóng tối bị đuổi đi, Nguyễn Thu híp mắt, bộ dáng hưởng thụ: "Đây mới là sáng sớm, tốt đẹp như vậy, con xem ánh mặt trời kìa, nhìn xem ngọn núi xa xa kìa...." Một tay bà đặt bên miệng, bắt chước ca sĩ đến từ núi cao: "A Lạp Liên, đây là cao nguyên Thanh Tạng a

--- a a a ---"

Âm điệu bén nhọn đâm thủng yên lặng cùng hiu quạnh sáng sớm.

Nguyễn Ức theo bản năng nhắm mắt lại, nhíu mày.

Nguyễn Thu nhìn rượu vang đỏ trong tay cô, liếc mắt: "Sáng sớm ngủ dậy đã uống rượu, hôm nay không muốn đi làm sao?"

Nguyễn Ức không nói lời nào.

Hồi lâu.

Cho dù là người thân cận nhất, cô vẫn giữ một bộ dáng khép kín lạnh nhạt như vậy.

Nguyễn Thu có điểm chua xót, không biểu hiện ra ngoài, cười nhướng mày: "Ta nghe nói, con tìm được cô bé rồi?"

Nguyễn Ức xoay người, đôi chân trắng như ngọc giật giật biến mất trên tấm thảm, cô cầm ly rượu trực tiếp rời khỏi vòng ồn ào của bà nội........

Tô Tiêu Vũ phát hiện chính mình đã lo lắng mất nửa ngày.

Làm xong xuôi hết thủ tục, thời điểm trong lòng run sợ chuẩn bị tìm tổng giám đốc báo danh, lại bị trợ lý Lý Yên lạnh lùng thông báo: "Nguyễn tổng đi công tác, một tuần sau mới về."

Tô Tiêu Vũ nghi hoặc nhìn Lý Yên, cảm thấy chị gái xinh đẹp này dường như có địch ý với mình.

Lý Yên quả thật không có ấn tượng tốt với Tô Tiêu Vũ.

Thời điểm Tô Tiêu Vũ còn chưa đến công ty, cô đã nghe trên dưới nghị luận sự việc hôm phỏng vấn.

Người ta nói Tô Tiêu Vũ siêu lợi hại, nghe nói ở hiện trường so chiêu cùng Nguyễn tổng, nói mấy câu là có thể biết đối phương suy nghĩ cái gì, cực kỳ ăn ý. Còn nói cô khiêm tốn, cố ý làm xấu hồ sơ, chính là để Nguyễn tổng chú ý... Tổng kết lại, chính là một em gái có tâm cơ lại thích làm bộ.

Ha hả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!