Chương 29: (Vô Đề)

Người khác vui vẻ không thì không biết, nhưng hôm sau, A Luân mang theo đôi mắt đỏ ngầu đánh cái hắt xì đi vào.

Tiểu Vũ đang thỏa mãn dọn dẹp, hôm qua được nghe tiếng hát của Nguyễn tổng cả đêm, tâm tình cô rất tốt, nhìn thấy A Luân kinh ngạc hỏi: "Chị, chị làm sao vậy? Bị cảm sao?"

A Luân lau mũi, tức giận trắng mắt liếc cô một cái, lướt qua đi thẳng đến phòng Nguyễn tổng.

Tiểu Vũ bối rối. Chuyện gì đã xảy ra?

Trước cửa sổ sát đất.

Nguyễn Ức bưng một ly cà phê trong tay, cô uống một ngụm, khóe miệng hơi giơ lên.

A Luân đi vào, "A, Nguyễn tổng, ngài đang uống mật ong phải không? Vui vẻ như vậy?"

Lời này cố ý châm chọc Nguyễn tổng, nếu là mọi khi, A Luân đã không có can đảm này, chính là hôm qua hơn nửa đêm còn phải ngồi canh chừng bên cầu dao điện, lửa giận xâm chiếm liền bất chấp nhiều hơn.

Nhưng Nguyễn tổng chính là Nguyễn tổng, tạt pháo cũng không để người khác triệt mất đường sống.

"Ừ, là Tiểu Vũ pha cho tôi."

A Luân đau răng, hít hít mũi: "Em không đến mức..."

Có nhất thiết phải ái muội như vậy không.

Bàn tay trắng nõn của Nguyễn Ức che lại cái ly của mình, nhíu mày ghét bỏ: "Chị sao lại bị cảm? Trở về nghỉ ngơi."

A Luân mới vừa có chút vui mừng, Nguyễn tổng cuối cùng vẫn còn lương tâm.

Nguyễn Ức bổ sung một câu: "Hắt xì bắn vào cà phê của tôi."

A Luân:....

A a a a! Tôi muốn từ chức!

Thấy Nguyễn Ức đắm chìm trong tình yêu, gan hùm mật gấu trong bụng A Luân lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, cô nhỏ giọng hỏi: "Đã như vậy, Nguyễn tổng, em còn bất mãn với lời Tiểu Vũ nói sao?"

Thân mình Nguyễn Ức cứng đờ, cô nhìn A Luân, nhàn nhạt: "Không vội."

Không vội?

A Luân nhướng mày, cười trêu chọc: "Nguyễn tổng, có phải em không thể?"

Nguyễn Ức không nói gì, ánh mắt cô bình tĩnh, mặt lại không biểu cảm nhìn A Luân nửa ngày, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, tôi chỉ biết khai trừ người, chỉ biết trừ tiền lương."

A Luân:...

Được rồi, Nguyễn tổng, tôi lăn đi đây, tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngài vui vẻ.

A Luân vừa mới đi, ngoài văn phòng, một cô gái mặc váy công sở, tóc búi, mang theo đôi mắt hẹp dài ôm văn kiện gõ cửa.

A Luân ngẩn người, đối phương thấy cô hơi mỉm cười, vươn tay: "Chào chị A Luân, tôi là trợ lý được chi nhánh điều tới, Susan."

A Luân nhìn cô, lễ phép mỉm cười, cũng không vươn tay.

Susan cảm thấy cô kháng cự, nhưng cũng không để trong lòng, hơi mỉm cười, nghe thấy tiếng "vào đi" của Nguyễn Ức liền bước tiếp.

A Luân nhìn chằm chằm bóng dáng cô, Susan này vừa nhìn đã thấy là người có năng lực, hơn nữa dáng người này, đặc biệt là phía trước, tuyệt đối có thể dùng mấy chữ "sự mê hoặc của đồng phục".

Tiểu Vũ đang ở bên cạnh quét tước, có điểm trầm xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!