Thời điểm Lý Yên cùng A Luân nghe được tin tức run rẩy chạy xuống, liền thấy Nguyễn tổng khoác áo, đi theo nhân viên y tế cùng lên xe cấp cứu ngồi, cô hung tợn nhìn thoáng qua A Luân cùng Lý Yên, đóng cửa xe lại.
Lý Yên liếm môi, ngốc ngốc: "Hình như tôi có thể về hưu rồi?"
A Luân: "Dao của tôi đâu... tôi dứt khoát có thể tự thọc mình."
Nguyễn tổng khi còn nhỏ cũng trải qua không ít lần được chữa trj, xe cứu thương cũng đã ngồi rất nhiều, chỉ là lần này lại phá lệ đặc biệt.
Tiểu Vũ vừa mới quăng ngất chính mình, hơi hơi tỉnh rồi, bệnh viện vẫn chưa đến, liền nằm kia ca hát: "Cải Thìa nhỏ, héo tàn vào đất, hai ba tuổi rồi..." một bên hát một bên rơi lệ, còn tự ôm lấy mình: "Đừng sợ, Cải Thìa, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Nhân viên y tế hai mặt nhìn nhau, muốn cười nhưng lại cảm thấy không thích hợp, vừa rồi họ đã kiểm tra đơn giản, bước đầu chẩn đoán Tiểu Vũ hẳn không gặp vấn đề nghiêm trọng, nhưng vẫn phải đến bệnh viện tiến hành kiểm tra thêm một bước , rốt cuộc nghe Nguyễn tổng nói lúc ngã đầu hướng xuống đất, lo lắng não bị chấn động gì đó.
Nguyễn Ức đen mặt nhìn Tiểu Vũ, vốn dĩ một bụng tức giận, thời điểm nghe được Tiểu Vũ nói phải bảo vệ Cải Thìa, cô trầm mặc một lát, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cải Thìa trong lòng Tiểu Vũ, chắc là cô đi.
Đến bệnh viện, bác sĩ tiến hành kiểm tra hệ thống, viện trưởng tự mình ra tiếp đãi Nguyễn Ức, là một người đàn ông hiền lành lớn tuổi, cười ha hả nói với cô: "Nguyễn tổng, cô gái kia không có chuyện gì, chỉ có vòng eo bị thương, các bộ phận khác đều không sao."
Nguyễn Ức lắp bắp kinh hãi, chần chừ hỏi: "Vòng... vòng eo?"
Tiểu Vũ thật đúng là trâu bò.
Viện trưởng gật đầu, giải thích: "Nghe cô miêu tả, cô ấy hẳn là thả người nhảy dựng từ trên giường xuống đất đúng không?"
Nguyễn Ức gật đầu.
Viện trưởng mỉm cười: "Cô ấy vẫn tự bảo hộ mình, thời điểm nhảy xuống có vận dụng động tác bảo hộ giống với vận động viên bơi lội khi xuống nước."
Nguyễn Ức:...
Được, được lắm, cực kỳ được, very good!
Nguyễn Ức khắc chế suy nghĩ muốn bóp chết Tô Tiêu Vũ, nghiêm túc hỏi: "Vậy sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh?"
Viện trưởng cười trả lời: "Một phần nguyên nhân là vì say rượu."
Nguyễn Ức:...
Viện trưởng: "Còn phần kia là vì thân thể của cô ấy hẳn là có chút mệt nhọc, phản ứng tự bảo hộ được kích thích, cần ngủ để giảm bớt mệt mỏi.
Nguyễn Ức:...
Hiểu rồi. Tiểu Vũ chỉ là uống quá nhiều nên muốn ngủ.
Sau đó... nửa đêm mượn rượu làm càn nhảy múa, hại cô phải cùng lăn lộn đến bệnh viện, lại hát một khúc làm người nghe thấy bi thương, lần đầu tiên trong đời Nguyễn tổng dùng hai chữ "ha hả" hình dung tâm tình của mình.
Thời điểm Lý Yên cùng A Luân đuổi tới, vốn dĩ muốn khuyên Nguyễn tổng trở về nghỉ ngơi, nhưng ai biết Nguyễn Ức một tay cầm quả táo, mặt không biểu tình dùng dao gọt vỏ, "Ý tốt của các chị, em gái xin tiếp nhận."
A Luân cùng Lý Yên run lên một cái, cảm giác con dao kia giống như đang lướt trên người mình.
Không khí lạnh đi.
Lông mi Tiểu Vũ chớp động, tỉnh lại nhưng không dám mở to mắt, eo từng đợt phát đau, miệng cũng có chút khô khốc.
A Luân cùng Lý Yên không phát hiện ra, còn đang suy nghĩ phải lấy lòng Nguyễn tổng thế nào, Nguyễn Ức lại nhìn thoáng qua Tiểu Vũ, nhàn nhạt: "Long Vương, ngài đã tỉnh?"
Thân mình Tiểu Vũ cứng đờ, hy vọng bản thân hôn mê lần nữa.
A Luân cùng Lý Yên ngỏm củ tỏi một cái, không dám nói gì thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!