Chương 25: (Vô Đề)

Đường đường là Nguyễn tổng, một ánh mắt cũng có thể làm cấp dưới run rẩy.

Vậy mà hiện giờ, dưới trời xanh mây trắng, trên tóc cô lại buộc lên hai cái bím nhỏ đáng yêu, vẻ mặt mờ mịt.

Ngoại trừ A Luân, Phỉ Nhi cùng giám đốc Lam, Lý Yên cùng vài người thân cận có thể nhịn được, mấy nhân viên khác đều quay đầu nhịn cười, nghẹn đến mức nhe răng trợn mắt vẻ mặt dữ tợn.

Lý Yên khụ một tiếng, lấy tay chọt chọt Tiểu Vũ: "Em làm?"

Trừ Tiểu Vũ ra, ai còn có thể chạm vào Nguyễn tổng? Nguyễn tổng không thể nào tự mình buộc tóc thành như vậy đi.

Tiểu Vũ chột dạ sờ mũi: "Không phải em."

Dư quang cô trộm nhìn lén Nguyễn Ức, đối diện với cái nhìn đằng đằng sát khí của cô ấy, Tiểu Vũ run lên một chút, lôi kéo cánh tay Lý Yên, lấy lòng nói: "Chị, chị, hôm nay em có thể ở cùng phòng với chị không?"

Lý Yên nhịn không được cười: "Không thể."

Tiểu Vũ thành khẩn nhìn Lý Yên: "Chị, ân cứu mạng này, ngày nào đó ---"

"Tô Tiêu Vũ."

Thanh âm lạnh băng của Nguyễn Ức từ phía sau truyền đến, Tiểu Vũ lập tức đứng thẳng: "Có mặt!"

Nguyễn Ức ôm cánh tay, nhướng mày nhìn cô: "Đi lấy hành lý, về phòng cùng tôi."

Tiểu Vũ:...

Lý Yên chớp mắt với Tiểu Vũ, chắp tay trước ngực một chút, yên tâm đi, Tiểu Vũ, chị gái sẽ thắp nến cho em.

Nguyễn tổng quả thật có thể nhìn rõ mọi chuyện

Vốn đang muốn chạy trốn, nhưng Tiểu Vũ dưới sự dạy dỗ của bà chủ đã sớm không còn là bạn nhỏ ngây thơ ngày hôm qua rồi, cô đã nghĩ kỹ, chính mình cắn chết cũng không thừa nhận thì làm gì được nhau?

Vào phòng, Nguyễn Ức lạnh lùng lườm cô một cái, vào trong rửa mặt.

Tiểu Vũ ngồi xuống bắt đầu sắp xếp hành lý, kỳ thật Lý Yên không nói cho cô, trước kia Nguyễn Ức sẽ không bao giờ tham gia các hoạt động tập thể, đi công tác dẫn theo cô ấy hoặc người nào, đều sẽ ở một mình một phòng, hành lý của mình cũng không để ai khác chạm vào.

Mấy ngày nay, Lý Yên cũng cảm nhận được Nguyễn Ức đối với Tiểu Vũ phá lệ săn sóc, thậm chí dung túng.

Đúng vậy, dung túng.

Tiểu Vũ thế mà lại vô tình vô ý một lần lại một lần đội mũ dưa hấu trên đầu vui vui vẻ vẻ dẫm vào quả bom Nguyễn tổng, thành công gây nổ một cú lại một cú.

Sau đó thì sao?

Nguyễn tổng không chịu được phải trừng phạt cô, nhưng thật ra lại nghiến răng nghiến lợi bắt A Luân giục nợ.

Sau đó lại sao nữa?

A Luân thật sự gọi điện giục nợ một lần, nửa năm đã trả nợ suýt nữa bị xóa sạch.

Ai, Nguyễn tổng của các cô, đã sớm không còn là Nguyễn Ma Quỷ thủ đoạn sắc bén đối người hà khắc như trước kia rồi.

Cô ấy dường như đã mềm mại hơn.

Thời điểm Nguyễn Ức tắm rửa xong đi ra, Tiểu Vũ đang ngồi sắp xếp lại hành lý của cô, lấy bộ quần áo cô muốn mặc để ra ngoài. Cô biết tính cách Nguyễn Ức, đầu tiên là dùng cồn khử trùng xịt lên từng cái áo, sau đó mới dọn dẹp.

Nguyễn Ức một tay lau tóc nhìn cô, trong mắt ẩn chứa do dự.

Lúc còn rất nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!