Chương 24: (Vô Đề)

Khép nhật ký lại, Nguyễn Ức nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô nhìn người đã ngủ trên sô pha bên cạnh, khóe miệng còn mang theo nho nhỏ nước miếng, nhợt nhạt cười.

Nhịn không được vươn tay, Nguyễn Ức muốn nhẹ nhàng xoa tóc Tiểu Vũ, nhưng đến giây cuối cùng vẫn dừng lại.

Cô vẫn không quen với việc cùng người khác có quá nhiều tiếp xúc thân thể.

Ngày hôm qua, có lẽ do tác dụng của thuốc, cả người cô có điểm ngốc mới có thể ôm chặt lấy Tiểu Vũ như vậy.

Thời điểm Tiểu Vũ tỉnh lại đã là 7 rưỡi, cô hoảng hốt đứng dậy thật nhanh, trong phòng bếp truyền đến giọng nói của Nguyễn Ức: "Không cần vội, tôi đã làm bữa sáng rồi."

A...

Nguyễn tổng sẽ nấu ăn?

Tiểu Vũ ngẩn người, chần chừ đi đến cửa phòng bếp, Nguyễn Ức vẫn mặc quần áo ở nhà, còn đeo tạp dề, đang chiên trứng.

Tiểu Vũ nhìn có chút ngốc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Nguyễn Ức ở nhà như vậy, tóc xõa ra, dịu dàng gợi cảm, đặc biệt là vòng eo mảnh khảnh kia, muốn đến phía sau ôm một cái...

Nguyễn Ức vừa ngẩng đầu, thấy Tiểu Vũ không biết đã đến gần mình từ khi nào, giật mình: "Đi rửa mặt đi."

Tiểu Vũ hoảng thần, đỏ mặt, vội vội vàng vàng chạy mất.

Người đi rồi.

Nguyễn Ức cũng có một lát thất thần, trên mặt có chút hồng, từ nhỏ đến giờ, cô đều cực kỳ tin tưởng vào khả năng "đọc tâm" của chính mình, nhưng vừa rồi dao động, cô vậy mà thấy được dục vọng trong mắt Tiểu Vũ, nồng đậm thật sâu, không thể che giấu.

Nhất định là nhìn lầm rồi.

Hôm nay là lần đầu tiên Tiểu Vũ đuổi kịp team

-building kể từ khi đến Ức Phong, Lý Yên nói công ty muốn tổ chức cho mọi người ra ngoài leo núi chơi xuân, Tiểu Vũ nhìn Nguyễn Ức chờ mong hỏi: "Nguyễn tổng, cậu cũng đi cùng sao?"

Nguyễn Ức nhíu mi, ánh mắt lạnh lùng.

Tiểu Vũ: ???

Sao vậy, cô lại đắc tội gì với Nguyễn tổng?

Nguyễn Ức nhướng mày, đối diện với đôi mắt Tiểu Vũ: "Cậu hy vọng tôi sẽ đi sao?"

Cô vẫn thích nghe Tiểu Vũ gọi mình là Chính Trực hơn.

Từ năm mười sáu tuổi tiếp nhận giáo dục dành cho người thừa kế, ngoại trừ hai bà, không còn người nào khác gọi tên thân mật của cô, ngày hôm qua Tiểu Vũ gọi lên, cô cảm giác sâu trong nội tâm như được thứ gì mềm mại vuốt ve.

Tiểu Vũ không nghĩ ngợi, gật đầu: "Đương nhiên, nhưng mà thân thể cậu còn gì không thoải mái không?"

Nguyễn Ức nhàn nhạt: "Đã khá hơn nhiều."

Tiểu Vũ cười, ăn một miếng cháo, nhịn không được khen ngợi: "Tôi không nghĩ Nguyễn tổng sẽ nấu ăn, còn có thể làm ngon như vậy."

Nguyễn Ức nhéo tờ báo trong tay: "Tôi rất nhỏ đã biết nấu cơm."

Đúng rồi.

Tiểu Vũ vẫn loáng thoáng nhớ được, khi còn nhỏ, hai mẹ của Chính Trực dường như rất bận rộn, cô còn từng đến nhà Chính Trực, cảm thấy cô ấy khi đó như động vật nhỏ được nuôi dưỡng trong nhà, không thể đi ra ngoài, một mình tịch mình ngồi xếp lego.

Tiểu Vũ ngẩng đầu nhịn không được nhìn Nguyễn tổng, khuôn mặt so với lúc nhỏ đã xinh đẹp rất nhiều, trên mặt còn trang điểm khéo léo nhẹ nhàng, nhưng... thật sự không còn giống bé Chính Trực khi ấy.

Đến công ty.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!