Chương 23: (Vô Đề)

Lời này ứng với biểu tình nghiêm túc phát ra lửa của Nguyễn tổng.

Tiểu Vũ thiếu chút nữa đau sốc hông.

Nhịn xuống.

Nhất định phải nhịn xuống.

Ai u.

Nguyễn tổng của cô, rốt cuộc lại trở về bộ dáng hoạt bát sinh động như khi còn nhỏ.

Tuy rằng lực kiềm chế của Tiểu Vũ không tồi, rốt cuộc không cười ra tiếng, nhưng Nguyễn tổng vẫn nổi giận, đầu tiên là gọi cho bà nội kêu người già cứ nói cái gì linh tinh không đứng đắn, đồ ăn khuya Tiểu Vũ làm cho cũng không ăn.

Đóng cửa lại, Nguyễn Ức ngồi trong phòng khắc chế cảm xúc, cô đã thật lâu không phẫn nộ như vậy, không phải cô nhỏ nhen, mà việc này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của mình.

Trầm mặc trong chốc lát, Nguyễn Ức mở ngăn kéo, lục lọi nửa ngày, tìm ra thước đo tỉ mỉ đo chiều dài ngón tay.

Mặc kệ người khác thế nào, cô chỉ cần so với ngón tay thon dài tinh tế của Tiểu Vũ.

Thời điểm cất thước về chỗ cũ, Nguyễn Ức ngừng một chút, cô cúi đầu, trầm mặc nhìn khung ảnh được cất kỹ.

Là tấm ảnh chụp một nhà năm người hạnh phúc.

Cô được hai mẹ ôm vào trong lòng, hai bà lại như trẻ con cười nháo bên cạnh.

Khi đó, mọi người hạnh phúc biết bao.

Tiểu Vũ nào biết tâm tư Nguyễn Ức, cô ngồi một mình trên sô pha, nhớ lại bộ dáng thẹn thùng của cô ấy, muốn cười lại phải nhịn cười, cuối cùng lăn thành một cục.

Quá yêu.

Cô thật sự thích Chính Trực như vậy, có máu có thịt, có sinh khí có phát giận rồi thẹn thùng.

Đến gần một chút, lại nỗ lực một chút. Nếu đã quyết định không đi, cô phải nỗ lực thật nhiều, để có thể một lần nữa có được Chính Trực đáng yêu.

Nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy? Băng dày ba thước, không chỉ lạnh một ngày.

Nguyễn tổng không uống canh, Tiểu Vũ sợ lãng phí liền tự mình giải quyết, tối nay có chút khát, thời điểm đi đi vệ sinh uống nước xong thiếu chút nữa bị dọa chết.

Vì ánh đèn hơi tối, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trong phòng khách có một thân ảnh đang ngồi, còn có một chút ánh lửa châm hồng ở kia.

Tim Tiểu Vũ nhảy phịch phịch, thử tiến đến: "Nguyễn tổng?"

Trong nhà cũng chỉ có hai người các cô, nếu không phải Nguyễn Ức thì chính là quỷ.

"Ừ."

Nguyễn Ức bật đèn bàn, xoay người nhìn Tô Tiêu Vũ.

Một cái liếc mắt ấy, Tiểu Vũ vĩnh viễn quên không được.

Bóng đêm có thể khiến mọi cảm xúc được che giấu hoàn hảo ban ngày lộ ra. Mấy ngày nay, Tiểu Vũ được nhìn thấy Nguyễn tổng cười rất nhiều, trong ký ức của cô, dường như đã lâu không gặp đôi mắt mỏi mệt u buồn của Nguyễn Ức.

Nhưng một ánh nhìn kia, trong mắt Nguyễn Ức đều là đau đớn cùng bi thương.

Tiểu Vũ nhìn đôi mắt cô: "Sao cậu không ngủ?"

Nguyễn Ức hơi nghiêng đầu, "Cậu ngủ trước đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!