Chương 19: (Vô Đề)

Hai chữ này giống như ma chú phóng qua phóng lại trong đầu, Tiểu Vũ vẫn luôn chìm trong trạng thái linh hồn bị đào rỗng, thậm chí Nguyễn Thu ở bên tai cô gọi vài tiếng : "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ?" cô đều không nghe thấy, đôi mắt thẳng tắp, cũng không biết đang lạc vào cõi thần tiên nào.

Nguyễn Ức hít một hơi thật sâu, chịu đựng xúc động muốn xé nát bà nội, gọi một tiếng: "Tô Tiêu Vũ."

Một tiếng thanh lãnh gọi đến làm linh hồn Tiểu Vũ quay về, cô ngây ngốc nhìn Nguyễn Ức, mặt vặn vẹo biến hình.

Cô ấy là Chính Trực... nhưng cô đã xem lý lịch của Nguyễn tổng, tuổi cô ấy lớn hơn so với mình...

A, đúng rồi, Tố Nhu có nói, Nguyễn tổng vì để thu phục lòng người, chắc chắn đã sửa tuổi.

Nhưng mà... nhưng mà...

Tô Tiêu Vũ gắt gao nhìn mặt Nguyễn Ức, trong đầu nỗ lực hồi tưởng lại Chính Trực Quý Phi của cô khi còn nhỏ, chỉ là ẩn ẩn nhớ rõ Chính Trực thích lego, Chính Trực sẽ buộc hai bím tóc nhỏ... luôn luôn sạch sẽ, không thích nhiều lời.

Nguyễn Ức đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, cô một mặt giận dữ với bà nội, một mặt có chút buồn cười nhìn bộ dạng bị dọa choáng váng của Tiểu Vũ, cực kỳ sảng khoái hả giận.

Cô đã từng nghĩ tới, nếu có một ngày, Tô Tiêu Vũ nhớ ra mình là Chính Trực sẽ có phản ứng thế nào.

Trên cơ bản là giống hệt bây giờ.

Đây là cảm giác báo thù vả mặt vui sướng của sủng phi một thời bị vứt bỏ dành cho Hoàng Thượng.

Thấy cô giờ khắc này nhìn mình chằm chằm, đại khái là nhớ lại hai bím tóc nhỏ của mình khi còn bé đi, chẳng lẽ chỉ có cái đấy là khiến cô nhớ kỹ?

Nguyễn tổng cười lạnh: "Lại đang làm sao?"

Tô Tiêu Vũ lùi ra, "Không, không có việc gì, đại khái là mùi rượu nồng quá."

Nguyễn Ức:...

Cút đi.

Tiểu Vũ muốn vả mặt, cô đang nói cái quỷ quái gì vậy, vừa mới bảo sẽ không ghét bỏ Nguyễn tổng, như thế nào lại tự dẫm vào phân?

Cái chân này đúng là dẫm quá chuẩn.

Nguyễn Ức hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi, trực tiếp xoay người vào nhà.

Nguyễn Thu ở bên cạnh giả vờ không hiểu nhìn bộ dáng bị dọa choáng váng của Tiểu Vũ, nén cười: "Tiểu Vũ, con làm sao vậy?"

Tô Tiêu Vũ nhìn bà nội, giọng nói như nuốt phải lông gà: "A? Không sao... bà nội, con không sao."

Nguyễn Thu gật đầu, tốt bụng nhắc nhở: "Con vừa rồi vẫn luôn vung tay chân cùng hướng."

Thấy đứa bé bị sợ tới mức này, không cần đi điều tra, bà cũng biết thủ đoạn sắc bén của cháu gái yêu quý thường ngày.

Tô Tiêu Vũ:...

Cô đây cứ khẩn trương là lại dễ dàng vung tay chân cùng hướng, lần trước phỏng vấn cũng vậy.

Quá nửa đêm.

Tô Tiêu Vũ không dám vào phòng, cô ngồi xổm trên mặt đất, làm ra việc hết sức không hiếu thuận.

Đã 11 giờ, cô không sợ gọi điện cho cha mẹ ngủ sớm ở quê sẽ đánh thức họ.

Cha Tô mơ mơ màng màng ghé vào, mẹ Tô cầm di động khẩn trương: "Tiểu Vũ, sao thế?"

Mẹ cho rằng nửa đêm Tiểu Vũ phải gọi điện, là do bị giục nợ bằng bạo lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!