Một buổi sáng đẹp trời, Tô Tiêu Vũ bị tin vui của chủ nhà kích thích huyết áp tăng cao, mặt cùng cổ đều đỏ bừng.
Không phải bắt nạt người ta sao?
Bác gái chủ nhà dựa vào cửa, nhướng mày nhìn Tô Tiêu Vũ: "Cô có thể lựa chọn không thuê nữa."
Bác gái mặc dù nhìn hung thần ác sát, nhưng trong nội tâm cũng đang thấy cô gái này thật đáng thương.
Lăn lộn trong cuộc sống thật sự không dễ dàng, cô bé này thoạt nhìn xinh đẹp lại ngoan ngoãn, rốt cuộc đắc tội ai rồi? Có thể ra giá lớn như vậy để mình phải đuổi đi?
Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa.
Tô Tiêu Vũ hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn chủ nhà: "Có phải lần này tăng rồi bác vẫn sẽ tăng tiếp không?"
Ây dà, nói đến chuyện này.
Bác gái chủ nhà chân thành gật đầu.
--- Đúng vậy con gái à, phía trên hạ lệnh giết, đành phải thi hành án tử thôi.
Tâm tình hôm nay thật là.
Tô Tiêu Vũ một tay nắm lan can xe buýt, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nội tâm rối bời.
Ông trời phải tàn nhẫn như vậy sao? Một nơi ở cũng không thể cho mình?
Thời điểm buổi sáng đi làm, Lý Yên thấy cảm xúc Tô Tiêu Vũ không tốt, đưa cho cô một ly cà phê: "Tiểu Vũ, sao vậy?"
Tô Tiêu Vũ nhìn Lý Yên, miễn cưỡng cười: "Không có việc gì, chị à, em có khi sẽ phải chuyển nhà."
Cô là điển hình của kiểu người ở một chỗ liền tại một chỗ, căn phòng kia tuy rằng vừa nhỏ lại vừa ở vị trí không tốt, nhưng đã ở gần một tháng, sau khi chuyển vào cô cũng đã dốc lòng quét tước sửa sang lại, thậm chí để có không khí giống nhà, Tô Tiêu Vũ còn đi mua hoa, cố ý trang trí, không nghĩ đến hoàn cảnh lại áp lực như vậy, hiện giờ...
Lý Yên uống một ngụm cà phê, nhìn Tô Tiêu Vũ an ủi: "Em cũng đừng quá khổ sở, gặp đường cùng không nên chùn bước, còn người là còn chỗ ở."
Tô Tiêu Vũ hết hơi: "Nhưng em không muốn chuyển chỗ ở."
Lý Yên:...
Có những chuyện, Tiểu Vũ không thể tự quyết định, sau một tuần chạy đi chạy lại, cô đã muốn tuyệt vọng.
Ông trời có phải muốn quên cô luôn hay không? Ông nhẫn tâm ra tay tàn nhẫn với thiếu nữ xinh đẹp như vậy sao?
Cũng may lúc này, Tô Tiêu Vũ cảm giác được một chút ấm áp, sau khi họp xong, Nguyễn tổng vẫn luôn lạnh băng nhìn quầng thâm trên mắt cô, bất động thanh sắc hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Lý Yên ở bên cạnh đang thu thập tài liệu theo bản năng run lên một chút. Tô Tiêu Vũ trong khoảng thời gian này bị tra tấn, nói chuyện đều như sắp hết hơi: "Tôi dạo này phải tìm phòng ở... có hơi mệt."
Nguyễn Ức gật đầu: "Vậy cho cô nghỉ một ngày." Rồi nhìn Lý Yên: "Giúp cô ấy xem xem có nơi nào phù hợp không."
Lý Yên cung kính: "Vâng."
Trời ơi.
Đây là cái gì? Đây là ấm áp từ công ty, là che chở từ bà chủ.
Tô Tiêu Vũ cảm động đến rối tinh rối mù, thời điểm đi xuống hai mắt rưng rưng nhìn Lý Yên: "Chị có thấy được không? Nguyễn tổng của chúng ta thật ra không máu lạnh như trong lời đồn đâu."
Khóe mắt Lý Yên nhảy một chút, thanh âm khô khan: "Đúng... đúng vậy."
Tô Tiêu Vũ xoa nước trên khóe mắt: "Ai da, hoạn nạn thấy chân tình, có một câu này của Nguyễn tổng, về sau em chắc chắn có thể vượt lửa băng sông."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!