Chương 5: Đến An Phúc Cung Cảnh Còn Người Mất

Sấu Tử vừa dọn xong bữa trưa lên bàn thì Khương Mặc Hiên đột nhiên đến mà không báo trước.

Trình Sở Y bảo Sấu Tử mang thêm một bộ chén đũa.

Khương Mặc Hiên ngồi vào bàn, chưa nhìn đến thức ăn đã nhượng bộ nói: "Chiều nay ta có việc bàn bạc với các đại thần, không thể đến dùng bữa với ngươi nên giờ ta đến bù."

Trình Sở Y mỉm cười: "May mà trí nhớ của thái tử vẫn còn rất tốt."

Hai trong số ba điều kiện Trình Sở Y từng đưa ra, Khương Mặc Hiên đã làm đúng, chỉ cần thêm điều này nữa là đầy đủ.

Trình Sở Y không thèm đợi Khương Mặc Hiên đã gắp đũa đầu tiên.

Khương Mặc Hiên mắng thầm hắn vô phép tắc nhưng cũng không chấp, dù gì đi nữa hôm nay y đến là để hòa giải, không phải gây chuyện.

Bất quá, một đống thức ăn xanh xanh trắng trắng chay thuần thế này khiến y vừa nhìn vào liền không còn tâm trạng gắp lên.

"Ngươi ăn chay?" Khương Mặc Hiên hỏi.

Trình Sở Y dừng nhai lắc đầu: "Không phải, chỉ riêng hôm nay mới ăn."

Khương Mặc Hiên nghĩ nghĩ nói: "Hôm nay không phải là mùng một hay ngày rằm."

"Ta không mộ đạo đến vậy.

Hôm nay…là ngày giỗ của phụ mẫu ta.

Ta ăn chay cầu cho vong linh trên trời của họ được tiêu nghiệp tăng phước." Trình Sở Y có chút uất nghẹn nói.

Khương Mặc Hiên chớp mắt, thì ra Trình Sở Y lại là một hiếu tử.

"Phụ mẫu ngươi qua đời vì bệnh sao?"

Trình Sở Y nhợn trong cổ, bất giác im lặng.

Khương Mặc Hiên lại hỏi: "Không phải sao?"

Trình Sở Y nhìn Khương Mặc Hiên, sóng mắt phẳng lặng không mang theo hận ý, nhưng lại nói rất khô khan: "Phụ thân ta là quốc sư Trình Tắc, bị hoàng thượng ban cho tội danh khi quân phạm thượng, chém đầu tại Ngọ Môn.

Mẫu thân ta nghe được tin dữ khiến thai tượng chấn động, hạ sinh ta sớm hơn một tháng rồi chết vì mất máu quá nhiều."

Khương Mặc Hiên đơ mặt buông đũa xuống, nhất thời không biết nói gì.

Trình Sở Y thản nhiên cúi đầu ăn tiếp.

Đợi hắn ăn hết, ngó thấy Khương Mặc Hiên không có ý định dùng bữa nên bảo Sấu Tử dọn đi, sẵn khép kín cửa phòng lại.

Trình Sở Y đứng dậy, lại bàn sách lấy giấy bút mang ra đặt lên bàn ăn, đối diện với Khương Mặc Hiên nói: "Giờ bàn vào chính sự.

Muốn điều tra về cái chết của Du Ngọc phi, ta cần biết những năm qua thái tử đã điều tra được gì rồi, tránh cho ta phải đi một vòng luẩn quẩn tốn thêm thời gian."

Khương Mặc Hiên không nghĩ hắn phục hồi tinh thần nhanh như vậy, có điều hắn đã hỏi thì y cũng nghiêm túc suy nghĩ nói:

"Lúc mẫu phi qua đời, ta vẫn còn là đứa trẻ nằm trong nôi nên không biết nhiều lắm về người.

Theo lời kể của Tùng ma ma và các cung nữ từng chăm sóc cho người thì sinh tiền người rất vui vẻ, đối tốt với mọi người và thích nuôi chim vẹt.

Bởi vì lúc ấy người đang được phụ hoàng sủng ái tột cùng, nên An Phúc cung của người luôn tấp nập kẻ ra người vào để nịnh bợ lấy lòng.

Hôm trước ngày người gặp chuyện có Trương mỹ nhân và Huệ Hiền phi mang ít bánh ngọt đến thăm người, còn vào ngày người gặp chuyện là Thi quý nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!