Khi Khương Mặc Hiên mở mắt dậy lần nữa, Trình Sở Y đang ngồi bệt dưới sàn, đầu gối trên giường ngủ say.
Bàn tay hắn giữ chặt lấy tay y không buông, như thể sợ rằng khi ngủ quên thì y sẽ rời khỏi.
Khương Mặc Hiên trở dậy, bế sốc Trình Sở Y đặt lên giường, vô tình lại làm hắn thức giấc.
Trình Sở Y vươn tay nắm lấy dây tua rua trên tóc y kéo xuống: "Hoàng thượng, chuyện đêm qua chúng ta còn chưa nói xong."
Khương Mặc Hiên buông hắn ra nằm sang bên cạnh: "Phụ hoàng nói hoàng tộc Đại Khương đời đời hứng chịu lời nguyền độc đinh.
Không ai rõ lý do vì sao bị nguyền, chỉ biết mỗi đời bất luận là sinh ra đã chết hay lớn lên tàn sát lẫn nhau trước năm hai mươi lăm tuổi thì cuối cùng chỉ còn duy nhất một kẻ kế thừa của đời đó.
Trước đây, lời nguyền này đã ứng nghiệm rất rõ, nhưng đến đời phụ hoàng thì càng trở nên đáng sợ hơn.
Vì vậy những kẻ không rõ đầu đuôi mới thêu dệt thành báo ứng vớ vẩn gì đó.
Giữ máu là cách mà vị quốc sư thành lập Quan Tinh Các đã nghĩ ra, nói cách khác chính là giữ lại huyết mạch trường tồn cuối cùng cho hoàng tộc."
Trình Sở Y ngẫm một hồi rồi phân vân: "Thế thì không đúng rồi.
Vào đời của tiên đế chẳng phải vẫn còn vương gia sao?"
Khương Mặc Hiên nhìn đỉnh màn giật mí mắt nói: "Hoàng thúc có thể không phải là huyết thống chân chính của hoàng tộc Đại Khương."
Trình Sở Y chới với ngồi dậy: "Ý ngươi là sao?"
"Trước lúc băng hà, phụ hoàng đã kể cho ta nghe một chuyện.
Hoàng gia gia một đời phong lưu, đến lúc tuổi già sức yếu vẫn không rời được nữ sắc.
Ông đã bắt một đám người hoàng tộc Tang Du, uống máu từ Thất Linh Tâm của họ để sung mãn trong chuyện phòng the.
Hoàng nãi nãi ăn miếng trả miếng, từng bí mật qua lại với cửu hoàng tử của Tang Du, sau đó còn có ý định thả y đi nhưng bị phụ hoàng phát hiện và giết chết y.
Chín tháng sau khi người này chết, hoàng nãi nãi sinh hạ ra hoàng thúc.
Căn cứ vào thời gian thai kỳ, cộng thêm việc Tịnh Đế Liên trên vai hoàng nãi nãi không có gì bất thường, hoàng thúc được tin là con trai của hoàng gia gia, nhưng phụ hoàng luôn nghi ngờ điều đó.
Phụ hoàng căn dặn trẫm phải tra rõ chuyện này.
Bất quá, thời gian qua lâu như vậy, những người biết chuyện ngoài hoàng thúc ra thì đều chết cả rồi, căn bản không thể tra được, trừ khi chính hoàng thúc chịu thừa nhận."
Trình Sở Y đương nhiên không tin vào việc một hình xăm có thể phân rõ trung trinh.
Đó chẳng qua là một truyền thuyết gạt người, bất quá chưa có ai vạch trần nên nghiễm nhiên được mặc định là sự thật.
Hắn hỏi tiếp: "Ngươi nghĩ vương gia biết rõ thân thế của mình sao?"
"Đương nhiên biết.
Hoàng nãi nãi trước khi qua đời không chịu gặp ai ngoài hoàng thúc.
Những lời cần nói có lẽ đều nói ra hết vào lúc ấy."
Trình Sở Y ngao ngán thở dài.
Nếu như Khương Hạo Giai thật sự không thuộc hoàng tộc Đại Khương, vậy thì hắn đã hiểu vì sao y lại hận hoàng tộc Đại Khương đến vậy.
Hoàng gia gia của Khương Mặc Hiên thì cưỡng đoạt nữ nhân mà y yêu nhất, phụ thân Khương Mặc Hiên thì giết phụ thân y, còn Khương Mặc Hiên lại giết đi hắc ưng người bạn cùng lớn lên với y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!