Sau khi rời khỏi nhà của Tôn phu nhân, Trình Sở Y đi hỏi han mấy thôn dân xung quanh mới biết thôn bên cạnh cũng vừa mất tích hai đứa trẻ sơ sinh.
Trên đường trở về, trời đột ngột đổ mưa lớn.
Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y phải núp tạm dưới một tán cây rậm rạp mọc sát vào vách núi.
Khương Mặc Hiên vừa phủi tay áo khỏi nước mưa bám vào vừa nói: "Đúng như ngươi nói, đó không phải là đứa trẻ sơ sinh duy nhất bị mất tích.
Sao ngươi biết được việc này?"
"Đồng tiền ở nhà của Tôn phu nhân gọi là Lục Dịch, nguyên thủy gồm một xâu sáu cái.
Trước đây, nó là của nghĩa phụ ta.
Trước khi về triều làm quốc sư, nghĩa phụ lấy được nó từ mộ cổ ở Tấn quốc, nghe nói thuộc về một vị hoàng tử rất thích bói quẻ.
Thậm chí đến lúc chết, vị hoàng tử này còn dùng máu mình pha với đồng tạo nên Lục Dịch độc nhất vô nhị.
Trên hai mặt đồng tiền khắc cùng một hình vẽ Sinh Tử Môn.
Lúc nhỏ ta ham chơi từng lén vào phòng nghĩa phụ trộm Lục Dịch, bị người phát hiện.
Người nói thứ này không may mắn, nếu không đủ mạnh trấn áp nó thì sẽ gánh lấy tai họa nên không cho ta đụng vào.
Một lần nọ, có người bạn gọi là Huyền Chân đạo nhân từ xa đến thăm người cứ nằng nặc xin người tặng ông ấy Lục Dịch.
Sau khi vị đạo nhân mang nó đi, từ đó không còn thấy trở lại nữa.
Ta hỏi nghĩa phụ ông ấy đâu rồi, nghĩa phụ thở dài nói tự rước họa vào mình không ai cứu nổi."
Khương Mặc Hiên cau mày có chút nghi ngờ: "Đáng sợ đến vậy sao?"
"Nghĩa phụ không thích khoa trương.
Người nói thế nào thì chính là thế nấy.
Sau này ta hiếu kỳ đọc thêm rất nhiều sách về Lục Dịch.
Sở dĩ trên đồng tiền vẽ Sinh Tử Môn vì thứ này vừa có thể hại người, vừa có thể cứu người, tùy xem là rơi vào tay ai thôi.
Nay Lục Dịch bất ngờ xuất hiện, ắt có họa lớn.
Ta nghĩ những đứa trẻ kia dữ nhiều lành ít rồi."
Khương Mặc Hiên tỏ vẻ không quan tâm: "Thiên hạ này ngày nào mà không có người chết.
Chết một đứa trẻ, một người trưởng thành hay một kẻ gần đất xa trời thì có khác biệt gì đâu?"
Trình Sở Y nghe mà lạnh lòng, có chút bi phẫn hỏi: "Vậy nếu đứa trẻ đó là con ngươi, ngươi cũng cảm thấy không khác biệt gì sao?"
"Ngươi!" Khương Mặc Hiên trừng hắn.
Tại sao lúc nào cũng thích đối đầu với y? Thật sự chỉ muốn bóp chết hắn tại chỗ.
Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y mỗi người quay đầu sang một hướng nhìn mưa rơi, chẳng muốn nhìn đến nhau.
Cho đến khi Trình Sở Y cảm thấy lạnh, đột ngột hắt xì một cái.
Khương Mặc Hiên hơi chuyển tầm mắt nghía sang hắn, vươn tay đẩy hắn đứng thụt lùi ra phía sau y: "Biết là mình hay bệnh thì đừng có đứng trước hứng hết nước mưa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!