Chương 31: Gặp Lại Người Xưa

Trình Sở Y nghĩ rằng hắn sẽ nếm trải mùi vị đại lao của Hình bộ, xui xẻo nhất còn có thể bị tra khảo đánh đập như phạm nhân.

Nhưng mà, cái gì cũng không xảy ra.

Hắn được đưa tới hồ tắm rộng lớn, được các ma ma giúp tắm rửa và thay y phục sạch sẽ, sau đó bị ném vào một nơi có biển đề là Thái Thuần Cung.

Trong Thái Thuần Cung này không có lấy một bóng người, nhưng cách trang trí vô cùng cầu kỳ xa hoa, tơ vàng tuyến bạc lung linh khắp nơi, chẳng khác gì là chỗ ở của hoàng đế và thái tử.

Các ma ma dẫn hắn đến một căn phòng mới tháo dây lụa buộc cổ tay hắn ra.

Bọn họ ban đầu cũng không định trói hắn, chỉ là hắn quá ngang bướng khó hầu, thành ra đành phải đắc tội.

Tháo xong, bọn họ tự giác lui ra.

Trình Sở Y không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Phải chăng Khương Mặc Hiên nhận ra hắn rồi? Thế thì không đúng.

Khi hắn vì những tăng nhân kia cầu tình, đầu đang đội nón có mành che.

Y lại ở trên đài cao cách xa hắn như vậy, đúng lý không thể nào nhận ra.

Chỉ đến lúc vào cung, nón của hắn mới bị các ma ma tháo đi.

Trình Sở Y vừa xoa cổ tay vừa tiến lên vài bước, đi qua một tấm màn gồm nhiều hạt ngọc nối dài thành dây, bước vào gian riêng tư đặt giường ngủ chợt đứng khựng lại.

Vị công tử vẫn luôn bám theo hắn từ đại mạc đến kinh thành đang ngồi trên giường.

Chân trái gập lại gác lên nệm, chân phải ung dung thả xuống đất, trên tóc gắn nhiều sợi tua rua vàng.

Bên cạnh y có con báo đen đeo vòng cổ và vòng chân bằng vàng nằm ngoan ngoãn để cho y vuốt đầu.

Trình Sở Y dường như đã hiểu ra đáp án, nhưng vẫn ngờ ngợ chưa tin lắm nên cố chấp hỏi: "Ngươi thật ra là ai?"

Khương Mặc Hiên ngẩng lên nhìn hắn, cười một cái lạnh buốt và tháo lớp mặt nạ dịch dung ra ném xuống sàn.

Trình Sở Y hít sâu, quả đúng như hắn nghĩ.

Từ đầu đến cuối đều là một cái bẫy.

Cái bẫy tinh vi này được thiết kế để nhằm vào hắn.

Nhìn thần sắc Khương Mặc Hiên tốt thế kia hoàn toàn không thể nào là kẻ mắc bệnh trầm kha đến mức ngàn cân treo sợi tóc được.

"Hoàng thượng, dụng tâm lương khổ rồi." Trình Sở Y không thể không khen ngợi.

Hắn một đường bị dắt mũi, thậm chí lúc rơi vào bẫy rồi còn không hay biết gì.

Khương Mặc Hiên đổi lại giọng thật hỏi: "Sở Y à, chơi có vui không?"

"Ngươi nói xem!"

"Trẫm thì cảm thấy chơi rất vui, chả trách năm ấy ngươi lại thích chơi đùa với trẫm như vậy, còn hại trẫm hao tâm tổn trí tìm ngươi lâu như vậy."

Trình Sở Y không phục đính chính: "Hoàng thượng, ta chưa từng chơi đùa với ngươi."

"Trẫm biết ngay ngươi sẽ chối mà, nhưng không sao, về sau chúng ta còn rất nhiều thời gian để ôn lại chuyện cũ."

Khương Mặc Hiên đứng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!