Trình Sở Y leo xuống đồi, tiến sâu vào bên trong hang động.
Hắn lần lượt giẫm qua thể xác nổ tan nát của lũ Trường Xà, bất ngờ nghe thấy phía trên hang có tiếng răng rắc sắp vỡ.
Trình Sở Y nhanh chân lùi lại, bị một cánh tay cứng cáp hữu lực kéo xa thêm đoạn nữa.
Khi hắn hoàn hồn trở lại phát hiện bản thân đang bị Khương công tử ôm vào ngực.
Trình Sở Y đấm y một cái rồi né ra hét lên: "Ngươi lại làm gì?"
"Ta làm được gì cơ chứ? Ta thấy đá sắp rơi xuống nên kéo ngươi thôi.
Ngươi nha, rất muốn ta làm gì sao?"
Trình Sở Y nổi điên mắng: "Vô sỉ hạ lưu!"
Khương công tử vãn hòa: "Được rồi, không ở nơi nguy hiểm thế này chơi trò trêu hoa ghẹo nguyệt với ngươi.
Lát nữa ta đi trước, ngươi theo sau, đừng có chạm lung tung."
Trình Sở Y ngớ người hỏi: "Ngươi đã biết nguy hiểm còn theo ta làm gì?"
"Ta trạch tâm nhân hậu, không muốn thấy có người chết mất xác trong này, đặc biệt là một mỹ nhân."
Khương công tử nói xong liền tiến về phía trước.
Trình Sở Y nghĩ kẻ này phải chăng đang có ý đồ đen tối gì? Bất quá, khi nãy y tỏ ý không muốn đi tiếp, rõ ràng không hề có hứng thú với Huyết Đà La.
Nếu không phải hắn cố chấp đến cùng thì có lẽ giờ đây hai người bọn họ đã rời hang rồi.
Khương công tử quay lại nhìn ra đằng sau, thấy hắn còn đang trầm tư suy nghĩ thì hối thúc: "Nhanh lên, nếu không ta sẽ đổi ý lôi ngươi ra khỏi chỗ này."
"Được rồi."
Đường vào sâu trong hang càng lúc càng hẹp, lại vì đất đá rơi ra chất chồng lên nhau nên có phần khó đi.
Khương công tử tinh ý đưa tay ra muốn đỡ Trình Sở Y nhưng bị hắn gạt phắt lạnh lùng: "Ta tự đi được."
Khương công tử thu tay lại: "Ngươi đúng thật là cứng đầu.
Còn khó hầu hạ hơn cả thiếu nữ mới lớn."
"Đằng đó…" Trình Sở Y cắt ngang lời lải nhải của y, nói tiếp.
"Hình như có cái gì phát sáng."
Trình Sở Y gấp gáp chạy theo hướng vừa chỉ, Khương công tử cũng cố đuổi theo rất sát, đuổi đến một dòng sông đóng băng thì thấy hắn đang cúi người xem xét gì đó.
Ánh sáng mà bọn họ nhìn thấy chính là do băng quang tích tụ lâu ngày phát ra.
Khương công tử đến gần nói: "Ngay giữa sa mạc, trong một hang động thế này lại có cả sông băng.
Ấn tượng đấy."
"Sông này bị người ta dùng trận trấn yểm rồi."
Trình Sở Y đi loanh quanh bờ sông tính toán phương vị, đột nhiên lại gần một gốc cây nhỏ sần sùi và vẫy tay gọi Khương công tử: "Ta và ngươi hợp sức nhổ nó lên."
Khương công tử ngạc nhiên nhưng không hỏi gì mà làm theo lời hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!