Chương 25: Viên Phòng Ở Phủ Quốc Sư

Khương Mặc Hiên cúi xuống gặm lấy chiếc cổ của hắn, vừa gặm vừa kéo từng tầng y phục thoát ly khỏi người hắn.

Hắn ngửa đầu lên nhìn đỉnh màn, chỉ có thể nhận mệnh.

Khương Mặc Hiên càng hôn càng thấp, từ cổ trượt qua xương quai xanh xuống đến đầu nhũ phải.

Chiếc lưỡi của y thật mát, chạy đến đâu liền khiến Trình Sở Y nổi da gà đến đó.

Đầu nhũ phải bị lưỡi nhấn sâu xuống, rồi bị đẩy lên, thoạt có cảm giác như quả bóng đang bị đùa bỡn, trong khi đầu nhũ trái lại bị Khương Mặc Hiên dùng tay kéo ra, day day rất thuần thục.

Trình Sở Y bắt đầu rên khẽ, bám vào vai Khương Mặc Hiên.

Hắn nhớ lại lúc ở Thanh Liễm Cục, những gì cần học cho chuyện phu thê chung quy đều đã học qua, có điều khi đó cứ nghĩ cả đời sẽ chẳng dùng đến, không ngờ vào lúc này lại nếm trải rõ ràng ở trước mắt.

Khương Mặc Hiên trượt tay xuống thấp hơn mơn trớn đường cong từ eo đến mông hắn và luồn vào hạ bộ.

Hắn có chút giật mình.

Đứa trẻ yếu ớt của hắn bị Khương Mặc Hiên nắm chặt, trông như mèo con đang ngủ say, hoàn toàn không có chút sức chống trả nào.

Khương Mặc Hiên tùy ý vò nắn, dùng ngón cái lần theo từng đường gân nhỏ đầy thích thú.

"Nơi này…đáng yêu thật."

Trình Sở Y thu hẹp tầm mắt cong, không đáp.

Khương Mặc Hiên gia tăng lực độ, bàn tay trượt quanh thân nhục bổng của Trình Sở Y càng thêm sít sao hơn.

Trình Sở Y hít sâu.

Máu nóng rần rần chảy.

Hắn vốn muốn bảo y dừng lại nhưng chỉ kịp gọi tên y thì bên dưới đã xuất ra, vế còn lại vẫn ứ đọng nơi cổ họng.

Khương Mặc Hiên nhìn bàn tay đẫm đầy dịch thể của Trình Sở Y, cười xán lạn: "Không tồi."

Trình Sở Y thẹn quá nhìn sang nơi khác.

Khương Mặc Hiên cười tiếp, lại chồm lên hôn hắn và cầm tay hắn đặt vào vị trí đang nóng như dầu sôi lửa bỏng bên dưới thân: "Sở Y, ta lên rồi."

Trình Sở Y sắp bị hơi nóng trong người thiêu đến tê liệt, cộng thêm ánh mắt tràn đầy nhu tình mà y hướng hắn, khiến hắn cũng phát sinh ham muốn.

Nhưng mà, so với ham muốn, hắn càng hiểu được bản thân không có đường lui.

Đây là bổn phận của hắn.

Trình Sở Y giúp Khương Mặc Hiên cởi bỏ y phục, cúi người cầm lấy nhục bổng hiên ngang kia nhắm mắt đưa đại vào miệng.

Một mùi hăng hắc lập tức xông vào đại não hắn.

Nếu có thể, hắn rất muốn nhả ra ngay, đáng tiếc là không thể.

Vật này to đến mức lấp đầy khoang miệng hắn không chừa lại kẽ hở nào.

Trình Sở Y liều mạng mút ra mút vào.

Cái gì hắn cũng học hết rồi, vấn đề còn lại chỉ là thực hành mà thôi.

Hắn dùng môi và lưỡi hài hòa bao bọc quanh khối thịt thô ráp, tránh để cho răng cạ vào làm Khương Mặc Hiên đau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!