Nghe nói Trình Sở Y bệnh, Khương Mặc Hiên bỏ dở hết những việc đang làm lập tức đến Tình Tuyết Viện thăm hắn.
Trình Sở Y cố tình giữ Công Tôn ngự y lâu một chút, đợi cho Khương Mặc Hiên đến mới chịu uống thuốc và nằm xuống nghỉ ngơi.
Khương Mặc Hiên hỏi Công Tôn ngự y: "Thái tử phi rốt cuộc bị bệnh gì?"
Công Tôn ngự y nói: "Bẩm thái tử, theo triệu chứng chắc là phong hàn nhập thể, nhưng lại có điểm kỳ lạ không giống phong hàn bình thường.
Thần sẽ về tra cứu thêm.
Trong thời gian này…cứ tạm mỗi sáng uống một thang thuốc là được." Ông có chút ái ngại nói nhỏ: "Những chuyện phòng the thỉnh thái tử cân nhắc."
Khương Mặc Hiên cho Công Tôn ngự y lui đi, lại gần giường của Trình Sở Y ngồi xuống mắng: "Con người ngươi thật là…dạo trước đã bệnh một chập rồi, giờ lại bệnh nữa là sao? Có biết tự chăm sóc cho bản thân không thế?"
"Ta thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, có thể đứng được đi được, chỉ là cơ thể hơi yếu thôi."
Khương Mặc Hiên kéo chăn đắp cao thêm chút nữa cho hắn: "Ngươi bệnh thế này không đúng lúc rồi."
"Sao vậy?"
"Thọ thần của phụ hoàng sắp đến.
Khắp nơi trong cung đang tất bật chuẩn bị.
Ta còn tính cùng ngươi đi chọn quà mừng cho phụ hoàng."
Trình Sở Y đề nghị: "Ngươi có thể nhờ hai ái thiếp của ngươi chọn giúp."
Khương Mặc Hiên nói thật: "Ngươi có điều không biết.
Phụ hoàng không thích họ, nói rằng họ thân phận thấp kém, cũng không cho họ vì ta sinh nhi tử."
Trình Sở Y nghĩ thầm.
Hắn là nam nhân đương nhiên không sinh con được.
Hai thị thiếp lại không có tư cách sinh, vậy lẽ nào Khương Linh Đế còn có dụng ý khác? Hai thị thiếp kia cứ mãi không được thăng lên làm trắc phi, có lẽ trong lòng Khương Linh Đế vị trí trắc phi sớm đã có người thích hợp hơn.
Trình Sở Y động viên y: "Ta tin chỉ cần là quà mừng của ngươi, ngươi có tặng gì hoàng thượng cũng đều thích."
Khương Mặc Hiên có chút hờn dỗi lắc đầu: "Không đâu.
Mọi năm phụ hoàng thích quà của hoàng thúc hơn."
Trình Sở Y vươn tay lên kéo nhẹ trên sóng mũi của Khương Mặc Hiên.
Đúng là đứa trẻ, dễ ganh tị quá chừng.
"Ngày mai ta khỏe hơn sẽ đi chọn cùng ngươi."
"Vậy được."
Trình Sở Y nhắm mắt lại, tưởng rằng như thế sẽ đuổi khéo Khương Mặc Hiên về.
Không ngờ Khương Mặc Hiên cởi hài, leo vào góc giường phía trong.
Trình Sở Y nghe động mở mắt ra, thấy y đang vén chăn chui vào nằm cạnh hắn.
"Thái tử!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!