Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y ngồi xe ngựa do Chúc Bình đánh đến phủ của Chúc Doãn, khắp phủ trồng toàn là hoa trà có đủ màu sắc lẫn hình dạng khác biệt.
Trình Sở Y nhìn dáng vẻ Chúc Bình là con nhà võ hẳn hoi, không ngờ lại được nuôi dạy từ nhỏ ở một nơi phong nguyệt tràn trề thế này, có chút hơi mâu thuẫn.
Hắn hỏi Chúc Bình: "Số hoa trà này do Chúc thái phó trồng sao?"
Chúc Bình cười nói: "Trồng hoa trà là nghề của mẫu thân thần trước lúc gả cho phụ thân.
Sau này gả về phủ, người vẫn tiếp tục trồng.
Phụ thân rất thương người, ngày ngày cùng người trồng, thành ra khắp phủ mới càng lúc càng nhiều hoa trà hơn.
Thái tử phi không biết chứ thần rất khổ sở, có lúc phải đem đi tặng khắp bằng hữu thân thuộc để cho vơi bớt đi.
Tặng hoài người ta không nhận còn phải năn nỉ ỉ ôi."
"Chúc thái phó và Chúc phu nhân thật ân ái."
Trình Sở Y che miệng cười, nhìn sang Khương Mặc Hiên thấy y vẫn hầm hầm nét mặt thì thu liễm không cười nữa.
Chúc Doãn không phải trịch thượng không ra đón tiếp họ, mà là vừa cùng phu nhân đi tế tổ trở về chưa lâu, cảm mạo nằm bệnh trên giường.
Nếu Khương Mặc Hiên không gấp gáp đòi đến, Trình Sở Y đã để ông được nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian.
Khi đến phòng của Chúc Doãn, Chúc Bình tìm cớ kéo Chúc phu nhân ra ngoài để Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y được ở riêng rẻ với ông.
Khương Mặc Hiên miễn cho Chúc Doãn hành lễ, nói: "Lão sư, hôm nay ta mạo muội đến là có việc muốn hỏi.
Mong lão sư biết được bao nhiêu thì thật lòng trả lời ta bấy nhiêu, sẽ không có điều giấu giếm."
Chúc Doãn ngồi dựa lưng trên gối mềm, nhìn thần sắc Khương Mặc Hiên trịnh trọng, liền biết có việc không tầm thường: "Thái tử muốn hỏi lão thần việc gì?"
"Năm ấy người cùng phụ hoàng đến Lương quốc, hẳn phải biết không ít chuyện của phụ hoàng và mẫu phi ta.
Ta muốn hỏi…"
Chúc Doãn lập tức cắt ngang: "Thái tử, về việc này người hỏi lão thần nhiều lần rồi, lão thần cũng trả lời người nhiều lần rồi.
Hoàng thượng và Du Ngọc phi tình cảm rất tốt, vừa gặp đã mến mộ lẫn nhau."
"Lão sư…" Khương Mặc Hiên bất mãn gọi.
"Xin người nói cho ta biết sự thật.
Ta đã không còn là đứa trẻ nữa rồi.
Những lời người nói sẽ không thể gạt ta nữa."
"…"
Trình Sở Y đặt tay lên vai Khương Mặc Hiên ấn nhẹ ngầm bảo y bình tĩnh lại.
Khương Mặc Hiên khăng khăng nói: "Một người là phụ hoàng của ta, một người là mẫu phi của ta, không phải kẻ làm con như ta nên biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì sao? Lão sư, người cũng không thể giấu ta cả đời."
"…"
"Lão sư yên tâm, nếu như phụ hoàng trách tội xuống, ta dùng tính mạng của mình bảo đảm cho sự bình an của người và toàn phủ."
Chúc Doãn nghe vậy buột phải mở miệng: "Thái tử, lão thần không phải sợ hoàng thượng trách tội, mà là sợ người không chịu nổi đả kích thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!