Tại Tình Tuyết Viện, Trình Sở Y đứng khoanh tay bên cửa sổ chuyên tâm lắng nghe Hàn Phỉ nói:
"Thần đã điều tra những thái giám được cử tới quét dọn Trữ cung hôm đó, đều không có gì đáng nghi, nhưng một thái giám nói từng thấy Liên Cẩn tổng quản đi về phía Đan Dương Viện, mà Liên Cẩn hiện tại đang bị vương gia giữ lại thẩm tra bí mật.
Vương gia còn bắt giữ một người tên A Nghiêu Sử, là dị sĩ ngoại bang.
Y là môn khách của tể tướng Văn Dĩnh.
Trước đây A Nghiêu Sử từng đến cổng cung xin diện kiến hoàng thượng hiến nghệ nhưng bị thị vệ đuổi đi."
Trình Sở Y nghe xong liền hiểu lý do mà Khương Hạo Giai cho bắt giữ người này: "Vậy tài nghệ của hắn là mô phỏng nét chữ người khác sao?"
Hàn Phỉ gật đầu: "Thái tử phi đoán không sai.
Có lẽ vương gia biết nhiều hơn chúng ta."
Chúc Bình nghi hoặc hỏi: "Vương gia cứ chặn đứng mọi đầu mối, bắt hết toàn bộ những người mà chúng ta nghi ngờ, có khi nào muốn gây bất lợi cho thái tử không?"
Trình Sở Y thả tay xuống: "Yên tâm, vương gia sẽ không làm vậy.
Ngược lại ta nghĩ thái tử sẽ sớm được minh oan."
Trình Sở Y cho Chúc Bình và Hàn Phỉ lui về nghỉ ngơi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ Hi Hoài nói không sai.
Cho dù hắn không làm gì, thái tử vẫn sẽ bình an vô sự.
Mà kỳ thật, hắn chỉ là một thái tử phi không quyền không thế, muốn làm gì cũng lực bất tòng tâm.
Trình Sở Y ngủ một giấc dậy rồi bảo Sấu Tử chuẩn bị chút đồ ăn ngon mang đến Hình bộ.
Hôm qua lúc học tiêu, Khương Hạo Giai đã cho phép hắn đến thăm thái tử một lần nữa.
Hắn nghĩ thái tử ở Hình bộ hiển nhiên không chịu trầy xước gì, vẫn sẽ có người cung phụng, nhưng không biết có ăn quen tay nghề do ngự trù khác nấu hay không, chi bằng mang theo đồ ăn do ngự trù của Trữ cung nấu thì y sẽ thích hơn.
Trình Sở Y nhờ cai ngục mở khóa mang giỏ thức ăn vào cho Khương Mặc Hiên, sau đó cai ngục khóa lại lui đi, để hắn và Khương Mặc Hiên được nói chuyện riêng một lúc.
Nhìn thấy hắn buồn bã không vui bên kia thanh chắn cửa sổ, Khương Mặc Hiên tưởng là án tình phức tạp, tạm thời chưa có manh mối nên an ủi: "Kẻ dám mưu hại ta thì đương nhiên không dễ bắt.
Ngươi cứ từ từ mà tra.
Ta ở nơi này cũng không đến nỗi nào."
Trình Sở Y cười nhạt nói: "Thái tử, ngươi sẽ sớm được thả ra ngoài.
Cho dù ta cố sức hay không, kết quả đều như nhau."
"Ý ngươi là sao?"
"Vì hoàng thượng sẽ không bỏ mặc ngươi không lo."
Khương Mặc Hiên cau mày, nói ra một sự thật rành rành: "Cái này không cần ngươi nói cả thiên hạ đều biết."
"Ừ nhỉ? Ta ngốc thật, còn lo chuyện bao đồng nữa."
Khương Mặc Hiên đi đến bàn mở giỏ thức ăn, bên trong đều là những món y thích.
"Làm sao ngươi biết được sở thích của ta?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!