Chương 17: Chuyện Cũ Của Thái Tử

Hai ngày sau tại Càn Khôn Điện, Khương Linh Đế cầm sách nói với Khương Hạo Giai đang ngồi ở phía đối diện lột vỏ quýt, giữa hai người họ chỉ cách nhau một bàn cờ trống.

"Đệ muốn ăn thì bảo người hầu làm, tại sao phải cực nhọc?"

Khương Hạo Giai cười nói: "Hoàng huynh, nếu cái gì cũng cần người hầu hạ thì sẽ mất hết lạc thú cuộc sống," rồi giơ quả quýt đã lột vỏ xong cho Khương Linh Đế xem, "Huynh xem, thần đệ lột có khéo không?"

"Thật không nói nổi đệ.

Chuyện của thái tử đệ tìm hiểu đến đâu rồi?"

"Thần đệ thì tìm hiểu được gì chứ? Đều nằm trong dự tính của hoàng huynh cả thôi."

Khương Linh Đế vẫn không rời mắt khỏi sách nói: "Văn Dĩnh này phụng sự hai triều rồi, từ lâu đã bắt đầu ỷ công sinh kiêu, tài sản vơ vét riêng còn muốn nhiều hơn quốc khố, chỉ là rất khôn khéo không bao giờ chịu lộ đuôi ra.

Lần này nếu thực do ông ta mưu hại thái tử, vậy thì vừa hay cũng là cơ hội tịch thu số tài sản đó sung vào quốc khố."

Khương Hạo Giai đặt lại quả quýt vào đĩa trái cây.

Y chỉ là lột cho vui chứ không muốn ăn.

Khương Linh Đế giỏi giả vờ như vậy, cũng không biết phải bóc bao nhiêu lớp vỏ mới thấy được con người thật bên trong.

Khương Hạo Giai nương theo: "Hoàng huynh nói chí phải."

"Bên phía thái tử phi thế nào?"

"Thái tử phi vẫn chưa có chứng cớ xác đáng gì trong tay, nhưng y rất thông minh, sớm muộn cũng sẽ nghĩ đến kẻ chủ mưu là Văn Dĩnh thôi."

"Quá thông minh chưa hẳn là tốt.

Quá thông minh sẽ trở nên tham lam.

Trẫm chỉ cần y ngoan ngoan ở cạnh thái tử là đủ."

"Thần đệ không đồng ý với lời này."

"

Khương Linh Đế nhìn Khương Hạo Giai ngạc nhiên: "Hiếm khi đệ không nghĩ như trẫm."

"Theo thần đệ thấy, thái tử vẫn chưa chín chắn, làm việc đôi khi còn rất nổi loạn.

Ví như trong trận đánh Thiềm Cử vì háo thắng xông lên mới hại chết Văn Thành Chương.

May mà lần đó thái tử bình an thoát khỏi, nhưng nếu còn có những lần sau thì ai dám đảm bảo hậu quả? Hai thị thiếp của thái tử tư chất tầm thường, chỉ lo trèo cao.

Hàn Phỉ bên cạnh thái tử say xỉn suốt ngày, sao làm được đại sự gì? Chúc Bình không tồi, có điều dũng nhiều mà mưu ít.

Thái tử phi thì lại khác.

Y điềm tĩnh biết cân nhắc nặng nhẹ, tuy là chưa hiểu thế cục trong cung và triều đường nhiều biến hóa nhưng ở lâu dài chắc chắn sẽ tường tận hơn, là cánh tay đắc lực giúp thái tử giữ vững giang sơn sau này.

Đó là chưa kể thái tử phi còn là ái tử của quốc sư.

Muốn để quốc sư luôn tận trung với thái tử, thái tử phi chính là cầu nối vững chắc nhất."

"Đệ nói y tốt đến như vậy, xem ra rất thưởng thức y."

"Quý trọng hiền tài chính là cách trị quốc của hoàng huynh mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!