Trình Sở Y đến Càn Khôn Điện xin yết kiến Khương Linh Đế nhưng bị Liên Cẩn từ chối: "Thái tử phi, không phải nô tài không chịu giúp người thông báo, mà hoàng thượng đã dặn dò xuống trong thời gian thái tử bị nghị tội, hoàng thượng không gặp bất cứ ai từ Trữ cung.
Thái tử phi đừng làm khó nô tài."
Trình Sở Y buồn bã đi về, thật ra cho dù hắn có gặp được Khương Linh Đế cũng không biết nói gì, chẳng qua muốn dò thử thái độ của ông đối với sự tình lần này mà thôi.
Khi đi ngang Ngô Tước cung của Khương Hạo Giai, Trình Sở Y mấy lần muốn vào lại thôi.
Người có thể giúp hắn gặp được Khương Mặc Hiên lúc này chỉ có Khương Hạo Giai.
Hắn chín phần cho rằng Khương Hạo Giai không phải kẻ mưu hại Khương Mặc Hiên, nhưng một phần còn lại, do vẫn chưa hiểu gì nhiều về vị vương gia này, cho nên vẫn còn nghi ngờ liệu suy đoán của bản thân có sai lầm hay không? Khương Hạo Giai cũng có thể chơi trò kế trong kế, cố tình nghiêng hết mọi nghi ngờ công khai về phía mình, như vậy những ai biết suy nghĩ một chút liền sẽ không tin là do y làm.
Trình Sở Y không đấu tranh tư tưởng nữa mà đi thẳng về Trữ cung, không nghĩ tới Khương Hạo Giai lại đang ở Tình Tuyết Viện chờ hắn.
Y đứng cạnh một gốc hồng hạnh vươn cao, những ngón tay thon dài nâng đóa hoa vừa nở, tạo nên cảnh đẹp tao nhã bất phàm.
Khách đến thì đương nhiên phải tiếp.
Trình Sở Y đến gần Khương Hạo Giai nói: "Vương gia, nhã hứng không tồi."
Khương Hạo Giai buông tay: "Bản vương tự tiện đến thăm, không có chủ nhà lại tự tiện động đến hoa cỏ trong vườn, đúng thật có lỗi.
Hay là để bản vương tặng ngươi một món quà tạ lỗi."
Trình Sở Y sửng sốt, lời này của Khương Hạo Giai phải chăng đang cố tình đánh vào điều hắn mong muốn nhất lúc này?
Khương Hạo Giai bước đi trước nói: "Đến Hình bộ cùng bản vương."
Trình Sở Y nghe xong mừng thầm đi theo.
Khương Hạo Giai chỉ tiễn Trình Sở Y đến Hình bộ nhưng không vào theo mà ở ngoài xe ngựa chờ.
Trình Sở Y được một cai ngục dẫn đến chỗ biệt giam thái tử, sau đó cai ngục lui đi.
Cửa phòng bị khóa lại, hắn chỉ có thể thông qua cửa sổ có thanh chắn nhìn vào trong.
Đó là một gian phòng nhỏ hẹp, bàn ghế thô sơ, vẫn may là chăn nệm đều có đủ, không khiến Khương Mặc Hiên chịu thiệt thòi quá mức.
Khương Mặc Hiên kinh ngạc khi thấy hắn đến, bước vội lại cửa sổ đến mức suýt té.
Trình Sở Y chưa từng thấy bộ dạng ngốc nghếch này của y, che miệng lại cười: "Thái tử, thấy ta đến vui vậy sao?"
Khương Mặc Hiên cau có hỏi: "Ngươi cười cái gì? Thấy ta thảm hại ngươi vui lắm à?"
Trình Sở Y nghiêm túc lại nói: "Thấy ngươi thế này ta an tâm hơn rồi."
Khương Mặc Hiên méo mặt: "Biết ngay là ngươi chẳng tốt lành gì."
"Ta không phải có ý như ngươi nghĩ.
Ngươi bất ngờ bị bắt đi, ta không thể làm được gì, còn sợ ngươi ở trong nhà giam chịu ủy khuất.
May mà vẫn tốt."
"Ngươi từng…lo lắng cho ta sao?" Khương Mặc Hiên bâng khuâng hỏi.
"Không phải từng, ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi." Trình Sở Y thật tình đáp.
Khương Mặc Hiên vươn tay muốn chạm vào mặt Trình Sở Y nhưng rụt lại giữa chừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!