Trình Sở Y đang cầm một dải ngọc bội được ghép từ ba loại đá quý có màu sắc khác nhau.
Kỹ thuật ghép vô cùng tinh vi, nhìn cứ như chúng sinh ra vốn là một khối nguyên vẹn.
Lão bản không ngớt khen ngợi mắt nhìn hàng của hắn tốt, còn huyên thuyên suốt đây là ngọc bội trăm năm hiếm gặp được một.
Trình Sở Y không phải bị những lời chào hàng kia thuyết phục, nhưng hắn thật sự thích dải ngọc bội này.
Cần óng ánh thì óng ánh, cần trang nhã cũng có cả trang nhã.
Tuy nhiên, thình lình hắn lại đổi ý bỏ xuống không mua nữa.
Sấu Tử kéo hắn ra góc vắng hỏi: "Thiếu gia, sao vậy?"
"Ta và vương gia không có giao tình, bỗng nhiên đem quà đến tặng, có khi sẽ khiến vương gia nghĩ rằng ta muốn mua chuộc lòng người.
Vương gia nghĩ vậy cũng đành thôi, nhưng nếu chuyện này đến tai thái tử, e rằng sẽ bị thêu dệt thành phiền phức, nói ta đứng núi này mà trông núi nọ."
"Cũng đúng." Sấu Tử thận trọng nghĩ lại.
"Thái tử là trượng phu của người, người không tặng quà cho thái tử lại đi tặng quà cho vương gia, có vẻ không thỏa đáng."
"Bỏ đi.
Chúng ta về trước."
Trình Sở Y quay trở ra, giữa đường thì đụng mặt Khương Mặc Hiên đi đến.
Sấu Tử giật mình gọi: "Thái…"
Trình Sở Y lập tức chặn ngang miệng nó, nói: "Thái công tử."
Khương Mặc Hiên không mang theo một binh một lính nào, chắc là đang muốn vi phục xuất tuần.
Hắn tự hiểu không thể làm lộ thân phận của y.
"Ngươi ở đây làm gì?" Khương Mặc Hiên ngạo nghễ hỏi, còn chẳng buồn liếc mắt ngó xung quanh.
"Ta đi dạo thôi.
Sao ngươi đúng lúc cũng ở đây?"
Khương Mặc Hiên không trả lời.
Trình Sở Y cũng không ép, lại nói: "Ta đang định trở về.
Ngươi muốn đi chung không?"
"Ta đói rồi.
Tìm chỗ nào ăn trước." Khương Mặc Hiên đáp.
Khi nãy bận đi theo dõi Trình Sở Y, y vẫn chưa kịp ăn qua thứ gì.
"Ngươi muốn đến đâu?"
"Tùy ngươi."
Khương Mặc Hiên một đường ra xe ngựa ngồi trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!