Chương 11: Tìm Ra Chân Tướng Thái Tử Khâm Phục

Tại phủ nha, Trình Sở Y không vội đi gặp nữ tử họ Thẩm kia mà vào phòng công văn lục lọi gì đó trước.

Khương Mặc Hiên lười không muốn theo, ngồi ở ngoài công đường được Hà tri phủ bưng trà rót nước.

Khương Mặc Hiên nhìn tách trà do Hà tri phủ dâng, không thèm nhận mà nói: "Gần đây chức tri phủ của ngươi làm cũng nhàn quá nhỉ? Vụ án không tự phá, chỉ biết đợi người khác dâng thành quả đến cửa?"

Hà tri phủ khúm núm sợ sệt nói: "Thái tử, nữ nhân độc ác kia đã nhận tội, chỉ đợi ngày xử quyết."

Khương Mặc Hiên nhàm chán nghiêng đầu chống tay lên bàn.

Y không màng tua rua vàng trên tóc buông thả rối loạn xuống cánh tay, nói tiếp: "Mấy hôm trước hoàng thúc mở tiệc ở Kính Văn thư viện, mời không ít người đến luận thơ.

Ngươi cũng có đến phải không?"

"Thần tài sơ học thiển, vốn chỉ góp mặt cho thêm náo nhiệt thôi."

"Vậy hôm đó có những ai?"

"Nhìn chung đều là những hiền sĩ yêu thích thơ phú nổi tiếng trong kinh thành, không có nhiều quan viên, chỉ là gần cuối tiệc tể tướng cũng nể mặt đến.

Vương gia và tể tướng nói chuyện riêng không lâu thì tể tướng rời đi."

"Hoàng thúc thật là giỏi lấy lòng người."

Khương Mặc Hiên nhìn sang Chúc Bình ở sau lưng ám thị y đi điều tra thêm.

Chúc Bình lui ra phân phó người, lát sau mới trở vào, vừa vặn thấy Trình Sở Y đang ở đó nói với Hà tri phủ: "Ta muốn đến đại lao."

Hà tri phủ chưa kịp phản bác liền bị Khương Mặc Hiên chặn ngang: "Làm theo lời y đi.

Chúc Bình, ngươi ở đây chờ."

Khương Mặc Hiên đã lên tiếng, Hà tri phủ cũng không dám nói thêm, vội vàng dẫn đường cho Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y vào đại lao.

Đường vào đại lao vừa tối tăm vừa ẩm thấp, Hà tri phủ gấp gáp bảo sai nha đốt thêm nến, trong lòng sợ hãi không yên, sợ nhất là Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y ai trong số hai người họ bất cẩn té ngã cũng khiến ông gặp đại họa lâm đầu.

"Là gian bên đó." Hà tri phủ hoang mang chỉ tay, lại nói: "Thật ra nữ tử này đã nhận tội, cho nên thái tử và thái tử phi không cần nhọc lòng nữa."

Trình Sở Y đến gần phòng giam, nhìn thấy nữ tử tóc bạc da dẻ xanh xao ngồi ở một góc nhắm mắt không màng sự đời.

Khắp người nàng ta chằng chịt vết thương, tuy rằng không thảm hại như nữ tử bị oan trước đây, nhưng rõ ràng cũng chịu qua không ít đòn roi bạo ngược.

"Không phải đã nói không cho dụng hình sao?"

Hà tri phủ ảo não nói: "Cái này…thái tử phi ngươi hiểu cho thần với.

Ban đầu khi bắt nàng ta về, nàng ta không chịu nói lời nào, nếu không dụng hình thì thần biết dùng cách gì cạy miệng nàng ta chứ? Có điều, thần đã căn dặn sai nha không được gây ra vết thương nặng.

Thái tử phi yên tâm, tuyệt đối không gây hại tới tính mạng nàng ta."

Trình Sở Y bất mãn hỏi: "Vậy còn đồng bọn của nàng ta đâu?"

"Lão già đó không chịu được mấy roi đã cắn lưỡi chết, thần cũng vô phương."

Khương Mặc Hiên tiến tới nói với Trình Sở Y: "Đây là quy lệ của phủ nha, chúng ta không thể can thiệp quá sâu."

Trình Sở Y hiểu được.

Quốc có quốc pháp, mà hắn không phải người của quan phủ, đương nhiên không thể với tay quá dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!