Còn ở thế giới này, đến lượt Miên ốm. Bông cũng ốm, Bông khóc suốt, cô nhóc nghẹn ngào hỏi mẹ Bích:
- Hô Hô chết là tại con bắt trộm bé về phải không mẹ?
- Không... không phải tại con đâu. Là tại Miên hành hung Hô Hô, con chỉ thương xót Hô Hô nên mới đón bé về để bảo vệ bé thôi. Mọi chuyện xảy ra đều là ngoài ý muốn, con không hề cố ý, con là cô bé nhân hậu nhất mà mẹ từng biết, thế nên đừng bao giờ tự trách mình con nhé!
Cô Bích vỗ về con gái, ngoài cửa có tiếng quát lớn:
- Em dạy con vậy hả?
Chị Hoài... chị nghe thấy hết rồi ư? Muộn rồi chị còn sang đây làm gì? Ai mở cửa cho chị vào? Hình như là ông xã. Anh đã đi công tác về rồi sao? Là tại cô bất cẩn, mải dỗ Bông chả để ý xung quanh. Đối diện với sự phẫn nộ của chồng và chị, cô đành phải khai thật mọi chuyện. Chồng cô chán nản bỏ về phòng, chị Hoài buồn buồn bảo:
- Chị biết em thương con, nhưng thương con không có nghĩa là bao che cho con bằng cách đổ tội lên đầu người khác. Còn Bông, con phải học cách chịu trách nhiệm với hành động của mình. Con bắt chó của em Miên mà chưa được sự cho phép của em là sai, con hiểu không?
- Có gì mà sai chứ? Bông không bắt về thì Miên cũng tra tấn Hô Hô tới chết thôi!
Cô Bích tranh luận thay con, chị Hoài chau mày bảo:
- Chị hỏi rồi, Miên chỉ đánh nhẹ vào chân Hô Hô một cái để cánh cáo thôi. Con bé rất yêu Hô Hô, không có chuyện tra tấn dã man như em nghĩ đâu.
- Mẹ Hoài lại về phe Miên à? Con quỷ máu lạnh ấy mà mẹ cũng bênh cho được... từ ngày rước nó về nhà mẹ hết thương Bông luôn rồi... gi gỉ gì gi chuyện gì cũng bắt Bông nhận lỗi... mẹ thiên vị... Bông ứ cần mẹ nữa...
Bông nức nở dỗi hờn, chị Hoài thấy Bích ngoác miệng cười sướng liền lủi thủi đi về. Chị hiểu tâm trạng của Bích, bao nhiêu năm Bông luôn coi chị là số một, cô đau lòng như nào chị đều hiểu. Chị chưa bao giờ có ý định cướp đi tình cảm Bông dành cho mẹ ruột, nhưng bữa nay nghe con nói ứ cần mình, chị chạnh lòng quá. Dẫu sao cũng ấp con từ khi còn đỏ hỏn, lớn lên tuy không ở cùng nhưng mỗi lần con sốt chị lại buốt hết cả ruột, phải gặp con, nhìn con một cái chị mới an tâm, vậy mà nó lại nghĩ chị hết thương nó rồi. Con nào thì cũng là con, con nào sai chị cũng dạy, với tụi con gái chị còn hiền chán, chứ như hai ông tướng Niệm, Quang chị quát kinh hơn nhiều. Nhưng tụi nó ở cùng nhà với chị, hiểu chị nên chẳng mấy khi giận mẹ, còn Bông thì khác, một tuần chị chỉ đưa con đi mua sắm vài lần, ăn cùng con mấy bữa cơm, hai mẹ con đâm ra hơi xa cách. Thấy chị thở dài, chồng chị chả hiểu đứng rình ở đâu tự dưng lao tới ôm chầm lấy vợ.
- Miên ngủ chưa?
Chị sốt ruột hỏi, Niệm ba đáp:
- Rồi, con khóc sưng mắt xong mệt quá ngủ thiếp mất, đêm nay bé ngủ phòng Niệm con.
- Niệm con lại được ngủ trong chuồng lợn hả? Thằng này bình thường ngu cơ mà thi thoảng máu lên não kịp thời nó cũng biết suy luận ra phết. Hôm trước nó đoán trúng phóc Bông trộm con chó của Miên mà đây chẳng tin.
- Chắc đoán chơi chơi lại trúng!
Niệm ba cố ý giấu giếm tài năng của con, chị Hoài gật đầu đồng tình, ánh mắt chị có phần áy náy.
- Giá như mấy hôm đó đấy không bận đi công tác thì có lẽ đấy sẽ đủ lý trí để tin lời Niệm con chứ không hành xử hồ đồ như đây...
Niệm ba an ủi vợ chuyện đã qua rồi thì cho qua cho nhẹ đầu. Bách vừa thay mặt vợ con nhắn tin xin lỗi gia đình cậu. Dẫu sao Bách cũng là Tổng Giám đốc Marketing của NIEM Group, là người bạn thân nhất luôn sát cánh bên cậu suốt bao năm qua, cậu lựa chọn giữ thể diện cho bạn mình thay vì chỉ trích gia đình bạn. Niệm ba cọ cọ môi vào má vợ, cố ý đổi chủ đề bằng cách hỏi vui:
- Tối nay trên bàn có mười nắm xôi, ngoảnh đi ngoảnh lại mất xừ chín nắm, đố đấy biết vì sao?
- Dễ ợt! Vào bụng Niệm con chứ còn sao nữa?
Niệm ba và mẹ Hoài nhìn nhau phì cười. Chắc do có hai người nhắc tới mình nên Niệm con hắt xì hơi một cái rõ mạnh. Cu cậu mắt nhắm mắt mở chồm dậy lau mặt, rồi lại thở dài xấp nước khăn bông, đem vào giường lau mồ hôi trên trán cho Miên. Miên bị sốt đấy, thương lắm! Niệm rất tham ngủ, nhưng Niệm cũng rất sợ nếu ngủ quên béng mất không lau mồ hôi cho Miên, em sẽ sốt cao xình xịch và đi theo Hô Hô. Bởi thế cho nên cứ nằm được nửa tiếng Niệm liền bật dậy như lò xo.
Có lúc Miên ngủ rất ngoan, có lúc em bừng tỉnh, tay nắm chặt chiếc váy cưới em may cho Hô Hô, nước mắt chảy giàn giụa, giọng nói khản đặc:
- Chỉ... chỉ còn thiếu vài chiếc nơ nữa là hoàn thành...
- Anh biết... anh thương... mẹ Miên may khéo ghê!
Niệm ngồi xuống cạnh Miên, xoa đầu cô bé động viên. Miên vẫn khóc nức nở:
- Biết vậy... biết vậy em đã gả chồng cho con từ lâu rồi... tội... tội nghiệp con nhỏ... xinh đẹp yêu kiều như vậy mà chưa biết mùi soái cẩu là gì...
- Em đừng buồn, rồi ở một thế giới khác, con sẽ gặp được một anh soái cẩu khác... lúc đó tha hồ biết mùi.
Niệm con dịu dàng động viên, Miên buồn buồn hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!