Chương 7: Chap 7. Màu Của Nắng

- Anh uống sinh tố cho ưỡn bụng ra thì anh còn nhớ gì tới mẹ con em nữa? Làm sao mà anh biết được lúc nào em hết cằn nhằn để anh về?

- Thì khi nào em hết cằn nhằn, em bảo mẹ Hoài nhắn tin cho ông nội, anh sẽ thu xếp về sớm với em.

Niệm tính toán đâu ra đấy rồi nhưng kế hoạch của cu cậu vẫn bị đổ bể vì ở dưới sân mẹ Hoài nói vọng lên:

- Không đi đâu cả! Ở nhà! Bữa nay mẹ làm cỗ mời họ hàng tới dự, ăn mừng hai con đậu lớp một!

Uầy! Mẹ Hoài làm hẳn cỗ cơ à? Ôi chao cỗ bàn thì biết bao nhiêu món ngon cho vừa? Niệm con phấn khởi ngó xuống sân dưới, thấy mấy chị giúp việc đang phụ mẹ gói nem liền hí hửng bảo Miên:

- Có lẽ anh không thể rời bỏ mẹ con em được nữa. Anh phải ở nhà ăn cỗ thôi. Anh thèm nem cua bể quá rồi!

- Đã ở nhà thì anh không được ngó lơ mẹ con em nữa đâu đấy! Anh chào Hô Hô đi!

- Bác Niệm chào Hô Hô.

- Niệm chào.

- Bác Quang cũng chào Hô Hô.

Quang đang nằm trong lòng bà Kỷ nhõng nhẹo nói vọng lên. Hô Hô ngọ nguậy cái đầu, mắt láo liên nhìn xung quanh, bé Miên ngọt giọng dỗ dành:

- Đừng quậy, ngoan nào... mẹ thương.

Đã bảo mẹ thương rồi mà bé cún nhỏ vẫn quậy tưng bừng, còn nghịch ngợm cào vào tay Miên. Niệm con khó chịu trừng mắt, bé cún sợ sệt im re. Chị Hoài ngó lên thấy điệu bộ Niệm con doạ cún sao mà y xì đúc điệu bộ Niệm ba doạ nó. Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Chị tò mò huých tay Niệm ba tra khảo:

- Đấy đoán trúng đề xong cho Niệm con làm bài trước à? Chứ không thì làm sao chỉ qua một buổi tối học bài với ba thằng con ngu dữ dội nhà mình lại thủ khoa được?

Niệm ba khẽ xoa đầu khen vợ thông minh. Cứ cho là thế cũng tốt, mới thủ khoa đã làm cỗ ăn mừng thế này thì đến lúc biết con mình xuất chúng không khéo bà xã tổ chức đại tiệc cũng nên. Chẳng riêng gì Hoài, ngay cả mẹ Kỷ cũng thích khoe con khoe cháu, cứ nghĩ tới viễn cảnh Niệm con ngồi ăn miếng nem cua bể cũng không xong vì cứ lát lát lại có người chạy quay thơm má thằng bé, nói những lời hoa mỹ tâng nó lên tận mây xanh Niệm ba lại thấy không thoải mái.

Trái ngược với Niệm ba, cô Bích cực kỳ thích mọi người ca tụng bé Bông. Mặc dù cậu Bách đã khuyên cô nên tiết chế những bài viết tâng bốc con gái trên mạng xã hội lại nhưng cô vẫn một mực không chịu.

- Sao anh khắt khe quá vậy? Phụ nữ ai mà chả thích khoe con, chị Hoài cũng làm cỗ khoe con trai đậu thủ khoa đó thôi. Cả nhà đều biết thằng nhỏ lười biếng, chẳng qua số rùa nên mới được điểm cao, anh Niệm cũng có xét nét gì đâu.

- Niệm không xét nét gì là bởi vì chị ấy khoe đúng, còn em thì chém tung nóc nhà! Từ lúc nào con mình đã có thể thành thạo năm thứ tiếng như người bản xứ vậy? Đến anh còn chưa làm được điều đó nữa là... Ngoài tiếng Việt ra thì Bông chỉ nói tốt duy nhất tiếng Anh thôi, những thứ tiếng còn lại dừng ở mức giao tiếp cơ bản.

- Ôi dào, giao tiếp cơ bản được nhiều thứ tiếng vậy cũng là xuất sắc lắm rồi. Em chỉ thêm mắm dặm muối xíu thôi, có ai kiểm tra đâu mà anh phải lo. Chồng coi nè, bao nhiêu người khen Bông giỏi giang, khen em khéo dạy con.

Cậu Bách nhìn vào màn hình điện thoại của vợ lắc đầu chán nản. Cô Bích thì vẫn hí hửng soạn bình luận:

"Không giấu gì các chị bé Quang Minh nhà em cũng được học ở lớp chất lượng cao của trường Quốc tế CL, lớp dành cho những em bé có khả năng đặc biệt về ngôn ngữ."

"Ơ có phải con chị Hoài vừa thủ khoa trường đó không?"

"Dạ không phải chị ạ, trường mà con chị Hoài thi tuy cũng là trường điểm nhưng đề thi đầu vào dễ hơn trường của Minh nhiều. Họ chỉ bắt thi trắc nghiệm thôi, còn muốn đỗ vào trường Quốc tế CL các bé phải thi vấn đáp, ngoài ra thì chỉ những bé biết giao tiếp cơ bản ba thứ tiếng trở lên mới được chọn vào lớp chất lượng cao."

"Uầy con em siêu thế! Xem ra tương lai Minh cũng sẽ xán lạn không kém gì chị Ly đâu. Chị ngưỡng mộ Bích quá chừng, em chỉ cho chị vài bí quyết dạy con với."

Được khen ngợi, cô Bích cười phớ lớ. Cậu Bách ôm cu Minh thở dài thườn thượt. Vợ cậu làm gì có bí quyết gì ngoài việc hết lòng chiều con, nhất là bé Bông, lúc nào cô cũng sợ con mếch lòng rồi nó sẽ thương chị Hoài nhiều hơn cô nên hầu như con đòi gì cô cũng gật đầu. Hồi nhỏ Bông ở với chị Hoài ngoan lắm, bây giờ tuy bé vẫn lễ phép với người lớn nhưng với bạn bè cùng trang lứa con có tư tưởng đặt mình ở vị thế cao hơn các bạn.

Sang nhà chị Hoài ăn cỗ, Bông thà ngồi với ba mẹ chứ không chịu chung mâm với những đứa trẻ ăn mặc tuềnh toàng. Bé còn có tính thích gì cũng phải đòi bằng được, vừa nhìn thấy em cún của Miên, nhóc con đã giãy đành đạch đòi đem về nhà. Tiếc rằng chị Hoài không dễ tính như cô Bích, chị chau mày bảo Bông:

- Không được, em Hô Hô là của Miên rồi. Nếu con thích thì mẹ sẽ mua cho con em cún khác!

- Nhưng... nhưng Bông thích em cún này cơ. Em cún này thông minh giống như Bông vậy. Mẹ Hoài bảo Miên nhường cho Bông đi, rồi mẹ mua cho Miên em cún khác.

- Có chiếc lắc chân con cũng không nhường cho em, sao lại bắt em nhường bé cún cho con?

Chị Hoài nghiêm giọng hỏi, Bông không dám nhì nhèo thêm nữa. Miên thấy chị Bông buồn thiu liền bảo:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!