Chương 34: Chap 34. Yêu Và Ghét

Ông Nhị choáng váng cực độ, tại sao ngoài tờ kết quả bị thao túng theo đúng ý ông lại mọc ra thêm một tờ giấy khác xác nhận Miên và ông Nhất không hề có quan hệ huyết thống? Chủ tịch từ tốn bảo ông:

- Vệ sĩ của tôi... à không... người của ông... lấy cớ kiểm tra xe cho tôi để tìm mẫu tóc. Không tìm được liền đợi sau khi tôi trao mẫu tóc cho bác Thư thì lén lút đánh tráo. Chắc ông nghĩ tôi cũng sẽ giống tôi của mọi lần, như một thằng ngu ngồi chờ kết quả do ông thao túng, phải không?

Ông Nhị điếng người, đúng là ông nghĩ thế thật.

- Mẫu tóc ông tráo chính là mẫu tóc mà tôi cố tình để cho ông có thể tráo...

Niệm bình thản giải thích, ông Nhị há hốc, chẳng hiểu Chủ tịch bắt đầu nghi ngờ ông từ bao giờ? Còn ông, bị Chủ tịch đánh úp mà không hề hay biết. Ông băn khoăn thắc mắc:

- Rõ ràng tôi đã dặn lúc Chủ tịch ngồi trong phòng chờ của bệnh viện để đợi kết quả thì vệ sĩ phải luôn túc trực bên ngoài, nếu có bất kỳ tình huống nào phát sinh phải gọi ngay cho tôi, vậy tại sao từ lúc nhận được điện thoại báo mẫu tóc đã tráo thành công tôi không nhận được bất kỳ một tin gì mới cả? Không lẽ Chủ tịch lén nhảy qua cửa sổ?

- Vậy ra nếu ông bị canh chừng nghiêm ngặt như tôi thì ông sẽ nhảy qua cửa sổ hả? Ông không sợ với độ cao như vậy mà lao xuống đất thì đi đời luôn à?

Bị Chủ tịch mỉa mai, ông Nhị suy luận theo hướng khác:

- Thế thì chắc chắn phòng chờ có lối đi bí mật thông với phòng xét nghiệm ADN, Chủ tịch đã âm thầm lẻn sang bên đó phải không?

- Ông coi phim cổ trang nhiều quá hay sao mà hoang tưởng bệnh viện có mật đạo?

- Vậy... chỉ còn lại một khả năng... đó là sau khi người của tôi gọi điện báo cho tôi là đã thành công tráo mẫu tóc, Chủ tịch đánh thuốc mê tất cả bọn họ rồi tự mình đi sang phòng khác làm xét nghiệm.

- Thú thực là tôi cũng định dùng thuốc mê... nhưng lâu rồi không động chân động tay nên có hơi ngứa ngáy... thành ra...

Chủ tịch Niệm không nói hết câu mà chỉ khẽ thở dài rồi vỗ tay ba cái, toàn bộ người ông gài bên Chủ tịch được đưa vào phòng, mấy người làm chức vụ lái xe, trợ lý nom có vẻ vẫn ổn chứ bọn vệ sĩ hôm qua đi theo Chủ tịch đến bệnh viện đều mặt thâm mày tím hết cả. Bọn chúng não nề thuật lại sự tình, cứ tưởng tượng ra cảnh Chủ tịch gọi tất cả vào phòng chờ, khoá chặt cửa rồi tẩn cho lũ chúng nó một trận lên bờ xuống ruộng ông lại rét run hết cả người.

Bởi vì Chủ tịch phản xạ quá tốt nên không một ai trong số bọn chúng có thể tranh thủ gọi điện hoặc nhắn tin báo cáo tình hình mới cho ông. Có thằng ăn vài đập đã ngã ngửa, có thằng buồn bã kêu vừa lén rút điện thoại ra thì bị Chủ tịch đạp phát vào tay, điện thoại văng luôn ra ngoài cửa sổ. Có thằng còn mạnh bạo định vùng lên đánh lén Chủ tịch từ phía sau, nhưng chưa kịp ra đòn đã bị Chủ tịch dùng cùi chỏ huých cho một cái đau điếng. Khi đã ăn đập no nê, cả lũ được Chủ tịch trói lại thành một vòng tròn quây quần bên nhau. Chủ tịch sau đó mở khoá cửa rời khỏi phòng để đi xét nghiệm ADN lại, còn bọn chúng ngồi cạnh nhau, chẳng có việc gì làm nên bắt đầu tám chuyện sôi nổi, tụi nó thắc mắc vì sao một người có võ thuật đỉnh cao như Chủ tịch lại cần vệ sĩ? Tình hình này nếu bị tấn công thì có khi Chủ tịch phải cản đòn cho chúng ấy chứ. Bàn luận rôm rả một hồi, rốt cuộc chúng cũng tìm được lý do, có lẽ là vì Chủ tịch tôn trọng ông nội nên khi ông sắp xếp người bảo vệ mình Chủ tịch không phản đối. Sau khi biết được kết quả xét nghiệm thật, Chủ tịch quay lại phòng chờ với sống mũi đỏ ửng, Chủ tịch vả thêm cho mỗi thằng vài phát nữa.

- Chắc Chủ tịch thương tụi mình quá nên đánh tụi mình xong Chủ tịch khóc vì xót xa đấy!

Một thằng lên tiếng phán đoán, tuy mang ơn ông Nhị, phải làm việc cho ông nhưng hắn rất mê Chủ tịch. Hắn còn từng thề nếu Chủ tịch chuyển sang mê con trai thì nhất định hắn sẽ phản bội ông Nhị để theo Chủ tịch. Chỉ tiếc, ngày đó mãi vẫn chưa đến. Hắn bị bọn kia mắng ngu như chó, tụi nó kêu Chủ tịch xúc động vì chuyện khác khiến hắn hụt hẫng vô cùng. Ông Nhị tường tận mọi việc rồi thì đành thú nhận:

- Chủ tịch tha tội. Miên là con gái của tôi!

- Bởi vì ông đã già, sắp nghỉ hưu nên ông nhận vơ Miên là con gái của ông, phải không?

Thêm một câu hỏi nữa từ phía Chủ tịch khiến ông Nhị trợn tròn mắt, một xấp ảnh bị ném ra trước mặt ông, chính là người đàn bà từng là tình một đêm của ông, người mà suốt bao nhiêu năm ông không hề nhớ mặt. Ông còn chẳng biết ba ta lén lút tìm gặp thằng Nhẫn để nhận con từ lúc nào. Đã từng có một đêm ông kêu Mùi lái xe chở ông đi công chuyện, thực chất là đi gặp bà ấy, tại ông quá hiếu kỳ về sự giống nhau giữa Miên và bà ấy qua lời kể của thằng Nhẫn.

Tất nhiên Mùi là lái xe thì chỉ đưa ông tới nơi rồi đợi bên ngoài thôi chứ nó cũng chẳng biết gì cả. Hồi đó ông rất hạn chế nhắc tới Miên vì sợ bị nghi ngờ, sau này ông Nhất hôn mê ông mới thả lỏng hơn, nom Mi Ni xinh xắn ông không kiềm được ham muốn lại gần ôm bé con. Tra ra được chuyện cũ của ông, chủ tịch Dương Tất Niệm quả thật xuất thần hơn người, nếu không vì sùng bái ông Nhất nên tin tưởng vào những người ông Nhất tin thì có lẽ thằng bé đã không mắc sai lầm nghiêm trọng.

Ông Nhị lắc đầu thở dài, tất cả là tại thằng Nhẫn ngu xuẩn, nếu nó bàn trước với ông một tiếng thì ông sẽ tính kế khác, tìm một người đóng vai cha Miên, thay nó nhận tội. Nhưng đằng này nó lại đần độn tráo luôn kết quả lần đầu tiên để Miên trở thành con Chủ tịch Nhất, nó khiến kế sách kia hỏng bét. Vì nếu ông đổi kết quả lần thứ hai để Miên trở thành con của người khác thì hiển nhiên sẽ có sự sai lệch so với kết quả ban đầu, chắc chắn Chủ tịch Nhất sẽ quở trách ông làm việc không cẩn thận, Chủ tịch sẽ không tin tưởng ông nữa và sai người khác đi điều tra. Chủ tịch Nhất cáo già gấp vạn lần ông, quan hệ của ông ấy rộng rãi chứ có phải mới tiếp quản Nhất Kỷ như Chủ tịch Niệm đâu? Một khi ông đánh mất lòng tin của Chủ tịch Nhất thì không bao giờ có thể dễ dàng thao túng được mọi việc. Ông thầm chửi rủa thằng con mất dạy, nhưng có một sự thật là ngoài cảm giác muối mặt ra ông Nhị còn thấy nhẹ lòng, chí ít từ nay trở đi ông sẽ không phải giấu Chủ tịch Nhất bất cứ điều gì nữa. Ông Nhị rốt cuộc cũng phải thừa nhận cái điều mà Niệm đã biết:

- Miên là cháu gái nội của ông.

Vì khi bước sang tuổi tứ tuần, ông Nhị chẳng may bị vô sinh nên Dương Tất Niệm tập trung điều tra vào những người thân thiết mà ông đang dùng quyền lực của mình để bảo vệ, cũng không mất quá nhiều thời gian để biết được danh tính cha ruột của em, hài hước làm sao lại chính là người gây ra tai nạn cho ba mẹ cậu.

- Tôi sẽ cho tất cả những người ông gài bên tôi nghỉ việc. Còn ông, đợi ông nội tôi tỉnh lại thì tự thú tội, vì ông là người của ông tôi nên tôi sẽ không can dự.

Dương Tất Niệm chốt điểm rồi rời khỏi văn phòng. Cậu không có bất kỳ hành động trả đũa nào đối với ông Nhị và bác Nhẫn bởi vì dẫu sao Miên cũng chung dòng máu với họ. Rất lâu rồi cậu mới thấy bầu trời cao và xanh như vậy, Niệm lái xe về nơi an nghỉ của ba mẹ, trịnh trọng rót hai ly rượu vang đổ xuống biển coi như mời hai người, sau đó cậu tự rót một ly cho mình, uống cạn rồi nghèn nghẹn nói:

- Mẹ Hoài! Xin lỗi mẹ vì khi còn nhỏ Niệm không phải là một đứa trẻ ngoan! Niệm ba! Cảm ơn ba! Mẹ Hoài thật có phúc khi cưới được người đàn ông giỏi giang như ba!

Tâm sự với ba mẹ xong, Niệm chào hai người rồi rời khỏi. Khi cậu lái xe tới quán cơm thì trời bỗng nổi giông bão, những hạt mưa lộp độp rơi xuống những tàu lá chuối xanh mướt trước cổng quán. Em và Quân đang đứng trú mưa với nhau ngay dưới hiên nhà, trông thấy cậu, em không những không bối rối mà còn ôm chầm lấy tên kia. Máu ghen sôi lên sùng sục, Niệm giận dữ bỏ về nhà.

Đêm tối nằm trằn trọc ngủ không nổi, có người nhắn tin:

"Em và thằng Quân là như thế nào?"

"Chủ tịch từng hứa trên danh dự của một thằng đàn ông sẽ không mò tới nơi em ở."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!