Không thấy Miên có bất cứ phản ứng gì, Niệm đành phải gọi bác sĩ vào. Lần này thì em thực sự cần tới sự trợ giúp của các bác sĩ và y tá, họ chỉ làm sơ cứu cho em tầm hơn mười phút thôi nhưng Niệm tưởng thời gian trôi chậm như mười thế kỷ vậy. Trước khi rời phòng, bác sĩ dặn Niệm:
- Bệnh nhân bị rối loạn nhịp tim, mong Chủ tịch bình tĩnh đừng kích động mẹ em bé.
Niệm gật đầu, cậu tiễn bác sĩ rồi quay lại khép cửa phòng, bước tới gần giường bệnh của em, ghé người nằm xuống bên cạnh em, lén đan tay vào tay em. Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống mu bàn tay Miên, giọng Niệm nghèn nghẹn:
- Miên! Xin lỗi em! Xin lỗi em... vì cho tới cuối cùng... cũng chỉ nói được với em lời xin lỗi.
Là anh đã hại em! Chính anh đã biến một cô gái năng động như em trở nên yếu ớt. Anh còn nhớ lần đầu tiên tụi mình gặp nhau, em tìm được anh dưới cống, giọng em khi ấy trong trẻo đáng yêu ghê lắm.
- Em xin chào anh ạ. Anh ơi anh ở dưới đấy làm gì thế? Anh... thông cống ạ?
- Chắc là anh thông cống rồi nhỉ? Anh thông cống ơi anh nhặt hộ em tờ tiền rơi dưới đó được không?
- Sao anh không nói gì? Anh thông cống xong chưa mà sao cứ ở đứng dưới đó hoài vậy?
- Ai cho anh ăn xoài của Miên? Anh có tiền trả không?
- Không cho ăn. Phải nói chuyện với em mới được ăn. Nói đi! Anh tên là gì?
Khi đó anh không biết mình tên gì, do cú ngã định mệnh, anh quên mất luôn cả việc mình là con nhà ai, vậy mà em vẫn xin mẹ Mơ đón anh về nhà ở, khi mẹ không cho anh ăn thì em lén mẹ đem cơm nắm muối vừng ra dúi vào tay anh. Cũng từ khoảnh khắc đó, anh đã ngầm coi em chính là Nắm Cơm Ngon của đời mình. Ở đâu có em, ở đó có đồ ăn. Cuộc đời anh từ thuở lọt lòng ngoài tranh ăn ra thì chưa từng phải tranh gì khác, vậy mà em lại là ngoại lệ. Để giành em với thằng Than, anh đã phải khẳng định:
- Anh không đẹp trai nhưng anh có tiền.
Một bữa khác, Than khẳng định nó vừa đẹp trai vừa có tiền, lúc ấy quả thực anh ưu tư lắm, anh nhìn nó rồi lại nhìn tờ hai mươi ngàn mới cũng của nó, thật thà đồng tình:
- Công nhận, nó vừa đẹp trai vừa có tiền... còn anh...
Hai tay anh xỏ vào hai túi quần, lôi ra hai xấp tiền lẻ dày cộp, thở dài thườn thượt ca thán:
- Anh xin lỗi... anh chẳng có gì ngoài rất nhiều tiền.
Thật may, sau đó em lại bảo em cũng chẳng cần gì ngoài rất nhiều tiền cả. Thế là em quyết định theo anh. Anh vô tâm vô tư đến mức sau khi trở về nhà, anh đã lên kế hoạch rằng đợi chiều anh đi học về anh sẽ tìm Nắm Cơm Ngon của anh, nhưng rồi anh lại ăn ưỡn bụng ra và quên mất tiêu luôn. Thế rồi lúc mình gặp lại nhau, anh bị em giận vì một đống tội, em bảo anh quên em rồi, thực sự là oan ức cho anh quá, anh chưa quên em đâu, anh chỉ là hơi bận thôi.
- Bận gì mà khủng khiếp thế ạ?
Em hỏi, anh đáp anh bận ăn. Từ khi em biết nấu ăn thì anh lại càng bận rộn hơn, em mắng anh không có chí hướng, anh chả thèm tủi thân, vì căn bản chí hướng của anh đặt hết vào em rồi mà. Nguyện vọng của anh là ngày ngày được ở trong vòng tay em, thoả thích ăn no ngủ kỹ. Sau này chí hướng của anh có chút thay đổi, thay vì sống một cuộc đời chỉ nghĩ tới lợi ích của bản thân mình, anh nghe lời ông nội, cố gắng hoàn thiện bản thân để trở thành một người có thể giúp ích cho tập đoàn Nhất Kỷ.
Tính tới thời điểm này, thu nhập bình quân của toàn thể nhân viên của tập đoàn đã tăng hai mươi phần trăm so với năm ngoái, điều anh hứa lúc lên nhậm chức, anh đã và đang làm được. Nhưng điều anh hứa với em khi tụi mình còn nhỏ, anh lại không có cách nào thực hiện. Anh không thể hỏi cưới em, ngay cả khi làm em có bầu, anh cũng không thể cho em một mái ấm tử tế. Anh không những không làm em hạnh phúc mà còn khiến em phải nằm viện hai ngày liền, những lúc nhịp tim của em thất thường, những lúc em co giật, nói mớ là những lúc tim anh cũng muốn loạn luôn cùng em. Ngày thứ ba, khi em tỉnh táo trở lại, em buồn bã nhìn anh, câu đầu tiên em nói là:
- Niệm! Em mệt quá!
- Anh biết... anh thương...
Niệm lau mồ hôi trên trán cho Miên, em lí nhí nói:
- Niệm! Em biết như thế này là hơi nhục nhã... hơi mất sĩ diện đàn bà... nhưng em vẫn muốn hỏi anh câu này... em chỉ hỏi duy nhất một lần này thôi... hai đứa mình... anh và em... còn có cơ hội quay lại như xưa nữa không?
Niệm lặng thinh không nói gì, bởi nói không là quá tàn nhẫn, Niệm không nói được, mà nói có, vốn là lời nói dối. Miên đau lòng nhìn Niệm, cô đưa ra quyết định:
- Em đồng ý ra nước ngoài sinh con. Em sẽ sang Mỹ cùng với mẹ Mơ, ở đúng ngôi nhà ngày xưa anh từng ở khi học đại học. Em muốn có vệ sĩ đi theo bảo vệ, được không?
Niệm gật đầu, Miên tiếp tục yêu cầu:
- Những vệ sĩ theo em thì sẽ không còn là người của anh nữa, họ là người của em, tuân thủ mệnh lệnh của em, anh không có quyền sai khiến hoặc liên lạc với họ. Anh cũng không được phép chủ động hỏi ai bất kỳ thông tin gì liên quan tới em, không được mò tới nơi em ở, không được cho người âm thầm theo dõi cuộc sống của em. Vì thực lòng... chỉ khi biết chắc anh không còn vương vấn gì em mới có thể cam tâm mà vứt bỏ, can đảm để đi tiếp. Anh làm được không?
- Anh làm được.
- Em không thích nói suông, anh phải hứa trên danh dự của một thằng đàn ông em mới tin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!