- Anh điên à? Anh nói bỏ là bỏ được liền ư? Nó là một sinh mệnh đó, anh hiểu không?
Sự chỉ trích cùng ánh mắt thất vọng của Miên khiến Niệm muốn rút lại lời đề nghị ác độc đó ngay tức khắc. Chỉ tiếc, lời nói thốt ra như bát nước đổ đi, cậu đã trót làm tổn thương em rồi, em trở nên vô cùng mất bình tĩnh:
- Em không cần biết anh coi em là đồ chơi hay là rác rưởi, nhưng đã đến nước này anh phải chịu trách nhiệm với em.
- Dương Tất Niệm! Anh nói gì đi chứ? Anh hèn đến thế cơ à? Ăn ốc mà không chịu đổ vỏ...
- Anh đang biến em thành loại gái gì thế này hả Niệm? Người ta có bầu được cưng được chiều, còn em có bầu thì lại bị cha đứa bé bắt bỏ... rốt cuộc em sai ở đâu?
- Sao em lại trở nên như này? Sao em lại mất hết cả sĩ diện như vậy? Sao em lại trở thành loại con gái dùng con cái để ép buộc đàn ông hả anh? Em nhục quá anh nhỉ? Anh có thấy em hèn không? Em mất giá thực sự...
Xen lẫn những tiếng trách móc là những cú đấm liên hồi về phía Niệm, nhưng cậu chỉ đứng yên chịu trận, đợi em xả giận chán chê, Niệm mới hối lỗi nói:
- Anh sai rồi... là anh không tốt... bé coi như anh chưa từng nói câu đó đi, được không?
- Vậy giờ mình về thông báo tin vui với gia đình.
- Không được, chuyện này không thể để mọi người trong nhà biết, đặc biệt là ông nội... Miên... xin em.
- Không thể để mọi người trong nhà biết ư? Còn đặc biệt là ông nội nữa? Thì ra đối với anh, có con với em là loại chuyện đáng xấu hổ như thế.
- Anh... anh không có ý đó. Anh đưa em ra nước ngoài sinh con được không? Đợi một vài năm nữa anh sẽ đón mẹ con em về rồi anh sẽ làm thủ tục nhận nuôi em bé.
- Dương Tất Niệm! Anh bị khùng hả? Con ruột của anh mà anh lại phải làm thủ tục nhận nuôi? Trên đời này còn có loại chuyện nào nực cười hơn thế không? Ngay cả con ruột của mình cũng không dám thừa nhận, anh thực sự khiến em phải mở rộng tầm mắt đấy Chủ tịch ạ.
Ngay lúc này đây, Miên không những căm hận người đàn ông khốn nạn này mà còn khinh rẻ chính bản thân mình. Lẽ ra cô không nên hèn như thế. Mẹ Hoài bảo con gái phải kiêu chảnh cơ mà? Đúng rồi... Miên nên kiêu... nên chảnh... người ta không cần Miên nữa thì cô cao giá ra đi... Miên không cần luỵ ai hết... Miên phải mạnh mẽ... chỉ là một đứa trẻ thôi mà... Miên sẽ nuôi được... Cô biết nấu cơm, biết kiếm tiền, sợ gì không chăm được em bé lớn khôn. Có thể! Miên có thể! Cô sẽ làm được!
Sau khi tự động viên chính mình, Miên dũng cảm gạt nước mắt, cô tuyên bố:
- Anh coi như em chưa nói gì đi!
- Miên...
- Đừng gọi tên em nữa, anh không xứng đáng... không xứng đáng là người em thương... càng không xứng đáng là cha của đứa trẻ trong bụng em. Chủ tịch Dương Tất Niệm, anh khốn nạn hơn tất cả những thằng khốn nạn trên đời này gộp lại. Có lẽ em đã yêu lầm người mất rồi, từ nay trở đi mình đừng liên quan tới nhau nữa anh nhé! Tạm biệt anh!
Miên chửi rất đúng, vốn chẳng còn mặt mũi nào nên Niệm không hề đuổi theo khi Miên rời khỏi. Cậu định quay trở lại văn phòng thì bắt gặp ánh mắt sững sờ của chị Ly, Minh và tổ trợ lý. Minh chỉ cần nhìn cái chau mày của Niệm thôi cũng hiểu Chủ tịch muốn gì, cậu ngay lập tức ra chỉ thị yêu cầu tất cả mọi người vừa chứng kiến vụ việc vừa rồi phải tuyệt đối giữ mồm giữ miệng, còn doạ dẫm thêm nếu như để lộ thông tin thì chắc chắn sẽ bị đuổi việc. Ly thấy em trai mồm năm miệng mười liền khó chịu ca thán:
- Gớm, nói nhiều, nhức đầu, thừa thãi.
- Nhức đầu cũng cố mà nghe, không thừa đâu ạ, nhất là đối với chị đấy. Biết điều thì bưng bít thông tin cho em, đừng có về ton hót với mẹ Bích rồi lại thi nhau mà tính kế bẩn.
- Điên à? Ai thèm! Chị đây không rảnh.
Ly nói rất kiêu nhưng ngay sau đó cô lại lao như bay về nhà ton hót tất tần tật với mẹ Bích. Mẹ nghe xong chuyện liền lắc đầu ngán ngẩm, mẹ hỏi Ly:
- Con đã thấy nó rẻ rúng tới mức độ nào chưa?
- Thiệt tình, con quỷ cái ghê gớm hết sức mẹ à. Ai đời lại viện cớ có bầu để ép Niệm cưới chứ? Nhân cách của nó quẳng cho chó gặm rồi hay sao? Con gái con lứa chả biết nhục là gì... không khéo nó bẫy em Niệm để có thai cũng nên.
- Chắc chắn là thế rồi. Mẹ nghi nó dùng xuân dược loại nặng đấy, chứ Niệm mà nguyện ý thì làm gì có chuyện em không đồng ý cưới. Ly thấy chưa? Suy cho cùng thì Niệm đối với Miên chỉ là chơi bời, khi lấy vợ em sẽ vẫn chọn người hoàn hảo như con thôi.
Ly nghe mẹ nói tự dưng hai má hây hây hồng, cứ nghĩ tới việc sắp trở thành phu nhân của Chủ tịch tập đoàn Nhất Kỷ, được quản lý tài khoản của Niệm, tha hồ mua đồ hiệu Ly lại sướng rơn, cô thỏ thẻ bảo mẹ:
- Giờ con chỉ mong cái thai trong bụng Miên không phải của Niệm thôi mẹ ạ... mong là nó chỉ đang đổ vạ cho Niệm, tại nếu như đứa trẻ thực sự là con ruột của Niệm thì sau này cảnh mẹ ghẻ con chồng con chịu sao nổi?
- Không ngồi đấy mà mong với đợi được đâu con, mẹ nói rồi, mình phải luôn ở thế làm chủ cuộc chơi. Cho dù nó có phải là con của Niệm hay không thì tốt hơn hết nó cũng không nên chào đời. Vì một khi mẹ Hoài của con biết tới sự tồn tại của đứa trẻ đó thì kiểu gì mẹ Hoài và ba Niệm cũng sẽ sửa lại di chúc để chia cổ phần của NIEM Group cho nó. Nếu ba mẹ con chia đều năm phần cho con, Niệm, Quang, Miên và đứa nhỏ của Miên, vậy há chẳng phải tự dưng Miên có cổ phần gấp đôi tụi con hay sao?
Ly biết ba mẹ nuôi của mình đã làm di chúc xong rồi, chính mẹ Hoài bảo Ly vậy. Mẹ nói tuy hiện tại ba mẹ chưa tiết lộ được điều gì nhưng mẹ mong Ly hãy tin rằng dù tài sản của ba mẹ được phân chia như nào thì ba mẹ vẫn luôn thương yêu các con như nhau. Dù sau này mẹ ở nơi đâu thì mẹ vẫn sẽ luôn yêu Ly như ngày đầu tiên Ly đến với cuộc đời này, khi đó Ly khóc ghê lắm, nhưng được mẹ ôm Ly liền chúm chím cười duyên. Ly cũng vậy, dù bây giờ Ly thân và tin tưởng mẹ Bích hơn nhưng Ly chưa bao giờ quên những năm tháng thơ ấu bên mẹ Hoài. Đó là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất. Ngày ấy mẹ chỉ có mỗi một mình Ly là con gái cưng, mẹ còn ở nhà làm nội trợ nữa nên có rất nhiều thời gian dành cho Ly. Sống cùng mẹ, Ly có thể chưa ngoan, có thể làm loạn, có thể chẳng phải thần đồng ngôn ngữ gì cả, cơ mà mỗi ngày trôi qua đều hết sức vui vẻ. Từ khi ở cùng mẹ Bích, được mẹ dạy điều hay lẽ phải Ly đã dần hoàn thiện mình để trở thành một cô gái hoàn hảo khiến bao nhiêu anh trai ngưỡng mộ, nhưng đôi khi Ly vẫn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó, dường như là một khoảng trống trong tâm hồn mà dẫu có cố gắng như nào cô cũng không thể lấp đầy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!