- Anh xin lỗi... lúc đó ông bảo sao anh nghe vậy. Anh thực sự không có tâm trạng để nghĩ nhiều.
Dương Tất Niệm giải thích, cậu và người thương đã chiến tranh lạnh suốt từ cái ngày em sơ ý để cho thằng khác cắn trộm. Tuy cậu là người lạnh lùng với em trước nhưng em cũng không hề biết điều mà dỗ dành cậu gì cả, đã rất lâu rồi em không gửi tin nhắn nũng nịu cậu. Bữa nay về nước em cũng không thèm lao ra ôm cậu, nói nhớ cậu. Vì bực bội chuyện tình cảm mà cậu đã vô tình làm tổn thương Quang, quả đấm thứ hai của em trai, Niệm không tránh.
Quang được đà đấm thêm quả thứ ba, nhưng ngay lập tức đã bị anh Niệm giữ tay, anh gầm gừ bảo:
- Đấm một quả là đủ rồi. Anh đã xin lỗi rồi mà.
Quang điên tiết nhiếc móc:
- Xin lỗi mà xong được à? Xin lỗi đâu có làm tôi hết ê mặt? Xin lỗi đâu thể mang lại ánh hào quang trước kia cho tôi? Xin lỗi đâu thể biến anh thành một thằng mặt lợn ngu xuẩn? Bởi vì thực chất... anh vốn không hề ngu! Anh chỉ giả bộ ngốc nghếch để tôi không đề phòng. Trong lúc tôi lơ là, anh âm thầm phấn đấu. Ẩn nhẫn bao nhiêu năm rốt cuộc cũng có ngày anh bung lụa, anh cướp đi mọi thứ đáng ra phải thuộc về tôi nhưng ngoài mặt lại giả bộ cao thượng nhường nhịn.
Anh Quân nói đúng, anh không hề hiền, anh rất thâm hiểm. Anh luôn biết cách khiến đối thủ phải nhục nhã. Ai mà biết dã tâm của anh lớn nhường nào cơ chứ?
Biết thừa em trai đang kích động, có giải thích cũng vô ích nên Dương Tất Niệm nhân cơ hội kích bác:
- Em nói chuẩn không cần chỉnh! Anh là người như vậy đấy! Thế cho nên em hãy cố gắng đưa NIEM Group lên cái tầm mà em muốn đi, đừng để tới lúc dã tâm của anh thực sự nổi lên thì lại hối hận.
- Không cần anh nói tôi cũng sẽ cố gắng! Tôi sẽ chứng tỏ cho anh thấy không cần chơi trò bẩn như anh, tôi cũng có thể quang minh chính đại chứng tỏ năng lực của mình.
- Được, rất tốt!
Niệm vỗ vai em trai rồi bỏ đi, ông Nhất nghe lỏm màn đấu khẩu của hai anh em xong thì lại càng thêm tin tưởng Tất Niệm. Khác với Nhất Quang luôn hiếu thắng, dễ bộc phát cảm xúc thì Tất Niệm lại rất điềm tĩnh. Chứng kiến nhiều vụ trên thương trường, ông biết Niệm là kiểu người có thể nhẫn nhịn đối thủ để đạt được mục đích của mình. Dạo gần đây ông đã bắt đầu gọi điện cho Niệm bàn bạc những chuyện lớn của tập đoàn, có cháu trai sát cánh cùng ông thấy gánh nặng của mình được vơi đi phân nửa.
Ông Nhất khoan khoái vươn vai, Ly cầm cốc sữa đi tới, dịu dàng bảo ông:
- Con mời ông dùng sữa cho ấm bụng ạ.
- Ừ, ông xin. Con gái mẹ Bích tâm lý ghê.
Ly nở nụ cười ngọt ngào, từ khoảnh khắc phát hiện ra Niệm chính là người trong mộng, cô luôn nỗ lực để lấy lòng ông nội, người thân với em nhất trong nhà.
- Ông Nhất càng ngày càng đẹp lão đấy ạ.
Ly nhận xét, Miên đi ngang qua cũng gật gù công nhận. Được hai đứa cháu gái khen ngợi, ông vuốt râu cười khà khà. Ly còn muốn nịnh ông thêm xíu nữa nhưng em Miên đã kéo cô lên phòng em, hồ hởi đề nghị:
- Chị Ly! Chị giúp em làm tóc với trang điểm để xinh lung linh được không ạ?
- Xinh lung linh để làm gì hả em?
- Để em câu dẫn anh Niệm!
Miên hí hửng tiết lộ cho chị Ly. Anh Niệm vẫn ghét Miên từ vụ cô bị anh Quân cắn trộm. Vì thời gian vừa qua anh Quang rất bận nên cô đành phải nhờ chị Ly làm quân sư tình yêu. Chị khuyên cô nếu anh Niệm đang bực thì không nên tiếp tục nhắn tin hay gọi điện nũng nịu anh nữa, tại đàn ông họ ghét những cô gái nhiều lời lắm. Miên nghe lời chị không dám làm phiền anh. Ngặt nỗi cô giữ im lặng mãi anh cũng chẳng hết ghét cô, nên thôi, nhân dịp anh về nước Miên tự có chiến thuật của riêng mình.
- Đêm nay anh Quang rủ bạn bè tới quẩy ở quầy bar dưới tầng hầm, em đoán anh Niệm cũng sẽ tham gia. Em muốn ăn diện thật đẹp rồi nhảy tặng anh ấy một bài. Kiểu gì anh cũng hết giận em cho coi! Chị mau trang điểm cho em đi!
Ly nghe kế hoạch ấu trĩ của em thấy ngứa tai vô cùng nhưng vẫn trang điểm cho em xinh lồng lộn. Xong xuôi, cô mỉm cười bảo:
- Em xinh lắm luôn rồi đấy! Mau đi diện đồ đẹp đi!
- Dạ! Cảm ơn chị nha! Yêu chị dễ sợ!
Miên vui vẻ chạy vào gian trong. Phòng thay đồ của cô tuy ít váy vóc và hàng hiệu hơn phòng của chị Ly nhưng bù lại có rất nhiều chỗ trốn. Hồi nhỏ mẹ Hoài chú ý thiết kế căn phòng này để ba anh em cô có chỗ chơi trốn tìm mà. Sợ có người đột ngột vào phòng nên Miên nói vọng ra:
- Chị Ly ơi khép cửa phòng thay đồ hộ em với.
Ly sợ em Miên lắm luôn, chả hiểu cô là chị gái hay là giúp việc của nó mà nó cứ xoen xoét cái mồm sai bảo suốt ngày. Ly bực mình đứng dậy khép cửa, sau đó chốt khoá luôn. Con gái con lứa gì đâu mà đen đúa nom tởm chết, không biết mình kém sang hay sao mà cứ thích thể hiện? Thôi! Tốt nhất là đêm nay em cứ nhảy một mình trong đấy đi, ra ngoài làm gì cho xấu mặt Niệm? Ly cười khẩy, cô lặng lẽ xuống lầu, dự định sẽ thay một bộ váy thật quyến rũ để lát nữa khiêu vũ cùng Niệm.
Miên thay đồ xong mới phát hiện ra cửa bị khoá ngoài, cô sốt ruột gọi chị Ly:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!