Cơn ác mộng kinh hoàng đã phá tan giấc ngủ êm đềm của Tất Niệm. Cậu bật dậy như lò xo và không thể vào giấc được nữa. Chiếc đèn học được bật lên, laptop được mở ra, có ai đó điên cuồng gõ thật nhanh vào phần tìm kiếm:
"Làm sao để có múi?"
Hàng loạt những phương pháp bổ ích hiện lên, Dương Tất Niệm đọc ngấu nghiến từng chữ. Ngay ngày hôm sau, cậu phi như bay tới phòng gym đăng ký thẻ tập. Từ đó, sáng nào Niệm cũng chăm chỉ đi tập thể hình. Niệm thuê huấn luyện viên thể hình riêng cho mình, chiều chiều, sau mỗi buổi học trên giảng đường hoặc những buổi họp ở xưởng tương ớt, Niệm không dám về thẳng nhà ăn và ngủ nữa, cậu dành thời gian đi chạy, mỗi ngày đều đặn chạy đủ số ki
-lô
-mét do huấn luyện viên chỉ định.
Do từng học võ với ông nội suốt nhiều năm liền nên thể lực của Niệm rất tốt, cuối tuần cậu thường đi bơi hoặc chơi bóng rổ. Suốt một khoảng thời gian dài Niệm không dám động tới bất kỳ một loại thực phẩm nào dễ gây tăng cân, thực đơn hàng ngày của Niệm được người giúp việc lên kế hoạch cẩn thận nhằm giúp cậu chủ tăng cơ, giảm mỡ. Vì đang trong quá trình giảm cân khắc nghiệt, cộng thêm lịch học, lịch làm việc kín mít nên Dương Tất Niệm hầu như không có thời gian rảnh. Sự bận rộn đã giúp cậu quên đi nỗi đau như xát muối vào lòng mà ai đó đem lại cho mình. Sự lạnh nhạt của cậu trong suốt một thời gian dài khiến Dương Thuỳ Miên vô cùng khổ sở. Xa nhau đã buồn lắm rồi, giờ lại cứ hờ hững với nhau như người dưng nước lã thế này thử hỏi chịu sao nổi?
"Anh Niệm! Sao "seen" tin nhắn rồi mà không trả lời? Giận em à? Có chuyện gì gọi video nói em nghe được không? Em nhớ đôi má phính của anh quá chừng!"
Dương Tất Niệm cười nhạt, nếu như em thực sự nhớ đôi má phính của Niệm thì sẽ không bao giờ khen thằng khác vạm vỡ. Cậu in tin nhắn ca ngợi Quân của em ra làm poster, bôi đậm vào bốn chữ "múi miếc lồng lộn" rồi dán lên tường để tự nhắc nhở bản thân mình phải nỗ lực tập luyện. Ở nhà, linh cảm được có sự bất thường, Miên gõ cửa phòng anh Quang trình bày sơ qua hoàn cảnh để xin lời khuyên. Quang nghe xong nhăn mặt ca thán:
- Tôi đến ạ "chuỵ" luôn đấy! Đi nhờ FA tư vấn tình cảm! Không thấy sai sai à?
- Em có thấy sai, nhưng em hết cách rồi. Em sợ bị anh Niệm ghét lắm. Rốt cuộc em đã làm gì nên tội cơ chứ?
Quang thở dài xem tin nhắn trong máy em gái, đã lâu lắm rồi anh Niệm không thèm nhắn tin lại cho nó. Những tin nhắn gần nhất của anh cũng khá ngắn gọn, dường như đang che đậy một sự ức chế không hề nhỏ.
- Em sai ở chỗ đả thương lòng tự trọng của anh Niệm.
Quang chỉ điểm, Miên sửng sốt hỏi:
- Hả? Kỳ vậy? Em đả thương lúc nào?
- Nhìn nè! Múi miếc lồng lộn nè... em khen thằng khác thế này thì khác gì đem dao khoét vào tim anh ấy.
Miên tá hoả nhắn tin giải thích với người thương:
"Anh Niệm! Em chỉ buột miệng nhận xét vậy thôi chứ em không hề có ý khen ngợi anh Quân."
"Niệm! Em nhớ anh!"
"Niệm à! Gọi cho em đi! Niệm!"
Rất nhiều những tin nhắn gửi đi nhưng không có lời hồi âm, thậm chí tới hè anh cũng không về. Miên tức phát rồ. Cô cảm thấy rất ấm ức. Rõ ràng cô bị hiểu nhầm nhưng người ta lại không thèm đếm xỉa tới lời giải thích của cô.
"Niệm! Ở bên đó có gái đẹp nấu cơm ngon cho anh rồi phải không? Nếu vậy thì em đi kiếm anh khác để nấu cơm cho anh ấy cả đời nhé!"
"Đừng thách thức anh! Anh không chắc khi nổi điên lên mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu!"
Anh Niệm rất nhanh đã nhắn lại, từ bữa đó anh không dám phớt lờ tin nhắn của cô nữa. Mỗi lần cô gọi anh đều bắt máy luôn, chỉ là, anh nhất định không mở video để cho cô xem má phính đáng yêu. Thời gian thấm thoát trôi qua, mỗi ngày cô lại nhớ anh thêm một chút, nhớ cồn cào ruột gan, nhớ miên man điên dại. Nếu không vì có mấy tấm hình chụp trộm anh hồi trong nước chắc có lẽ cô quên luôn mặt anh rồi. Đêm đêm cô đều mở máy ngắm đôi má phính, thi thoảng buồn rớt nước mắt.
Ngày sinh nhật Miên tròn hai mươi tuổi là ngày cô khóc nhiều nhất, bởi khi tất cả mọi người đã gửi lời chúc tới cô thì có một người... dường như đã quên mất. Miên tới lớp với đôi mắt sưng húp, cũng may hôm nay học ở trên giảng đường, thầy giảng về văn hoá ẩm thực của vùng núi Tây Bắc chứ nếu là buổi thực hành dưới bếp chắc Miên không có tâm trạng để nấu ăn mất. Suốt buổi học, vì cố mím môi để khỏi bật khóc nên vừa hết tiết cuối, có người úp mặt xuống bàn, nước mắt trào ra như mưa. Trong lúc cô tủi thân nhất, màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn:
"Miên! Anh về rồi!"
Miên sốc đơ người, mất một lúc lâu sau cô mới lấy lại được bình tĩnh, run run soạn tin hỏi han:
"Anh đang ở đâu? Đang lấy hành lý phải không? Em ra sân bay đón anh nhé!"
"Ừ."
Miên vội vã lau nước mắt, cô lấy lược ra chải qua mái tóc, quẹt vội thỏi son vào môi cho tươi tắn rồi phấn khởi lao ra khỏi lớp. Cô muốn phi thật nhanh tới sân bay, ngặt nỗi lại bị một anh dở hơi nào đó chặn ngay ở chỗ bậc thềm đi xuống sân trường. Nom cái mặt quen quen, là đàn anh khoá trên à? Hay là người mẫu nổi tiếng về trường biểu diễn? Mà có khi phải là siêu mẫu ấy chứ, tại Miên thấy phong thái, dáng dấp của anh này vượt xa anh Quân. Ai vậy nhỉ? Cơ mà kệ đi!
Là ai cũng không quan trọng, quan trọng là cứ ngáng đường hại Miên rất ngứa mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!