- Á à! Thằng này hỗn! Dám vọng ngôn à? Giỏi lắm! Các chị em! Lao vào tóm sống nó cho chị!
Con Cọp Cái hùng hổ ra lệnh, hội chị em nhao nhao:
- Thằng béo này thì bắt lúc nào chả được? Hay là mình vờn nó một lúc cho vui!
- Phải đó chị đại, em muốn nó làm ngựa cho em cưỡi.
- Thằng này thì làm ngựa cái nỗi gì? Nó phải làm lợn mới đúng! Ê! Thằng kia! Kêu ủn ỉn cho chị nghe!
- Im hết đi! Lũ con gái xấu xa!
Miên chịu không nổi gào lên, một thành viên trong nhóm Bát Cọp định xông tới giáng cho cô phát tát. Tiếc rằng, Niệm đã tới nhanh hơn, tay cậu chộp lấy cổ tay chị đó siết chặt. Chị bị đau tím tái mặt mày, mấy chị kia xông vào giải cứu nhưng không thành công. Nếu là đàn ông con trai thì chắc mỗi đứa văng ra một hướng rồi, nhưng vì là con gái nên Niệm có phần nương tay, chỉ lừa lừa dồn các chị vào một chỗ rồi nhanh chóng giật cuộn băng dính trên tay chị đại, nhanh nhẹn trói chặt bọn đàn em của chị trước sự kinh ngạc của Quang.
- Anh Niệm! Anh biết võ hả?
- Biết sơ sơ.
Niệm chẹp miệng đáp, Quang tin lời anh liền, căn bản tại nãy giờ anh cũng chưa vung được cú đánh nào đẹp mắt cả, chỉ dùng chút mưu mẹo để giành lợi thế. Đối với Quang, người quân tử thì nên đánh trực diện, tuy nhiên cậu vẫn hết sức thông cảm cho anh Niệm, võ vẽ a ma tơ như anh thì phải vận dụng tiểu xảo thôi.
- Cố lên anh! Còn Con Cọp Cái nữa!
Quang động viên anh trai, Con Cọp Cái cay cú cầm gậy xông tới trả thù cho hội chị em. Chị học võ từ năm lên ba, nổi tiếng với nghệ thuật đánh nhanh thắng nhanh, có khả năng hạ gục rất nhiều đối thủ nặng kí chỉ trong vòng ba chiêu. Vậy mà với người trước mặt, chưa kịp giở chiêu nào thì gậy đã bị thu. Người đó bình thản bẻ chiếc gậy làm đôi, ném lên không trung đánh lạc hướng chị.
Nhân lúc chị không để ý, hắn lao tới đứng sát chị, dùng tay trái giữ chặt hai tay chị, tay phải cầm cuộn băng dính màu ghi, nhanh nhẹn trói tay chị. Khoảnh khắc ấy thực sự rất nhục nhã ê chề, nhưng không hiểu sao tim chị lại đập mạnh. Có một thứ cảm xúc gì đó ngọt ngào, quen thuộc lắm. Người có thể đánh bại chị không nhiều, trẻ tuổi hơn chị lại càng hiếm. Ký ức chợt ùa về như nước lũ, mắt chị nhoè đi, chị nức nở nghẹn ngào:
- Ông xã! Có phải ông xã Dương Tất Niệm không? Bà xã đây! Bà xã Tố An của ông xã đây!
- Bà xã? Tố An? Có phải là bà xã nem chua không?
Tất Niệm thắc mắc, Tố An mừng huýnh gật đầu:
- Phải... phải rồi! Ông xã vẫn nhớ món nem chua bà xã làm cơ à? Bà xã xin lỗi vì đã không nhận ra ông xã sớm hơn! Bà xã nhớ ông xã quá chừng!
Nhận ra bà xã nem chua, Tất Niệm vội vàng tháo băng dính cho Tố An. Mùa hè của sáu năm về trước, trong khi Miên và Quang được mẹ Hoài chọn làm người mẫu nhí cho bộ sưu tập mới của mẹ, được ra nước ngoài biểu diễn thì Niệm theo ông nội về tỉnh chơi, ở chính tại khu nghỉ dưỡng mà ông nội Tố An làm quản lý. Lần đầu tiên gặp mặt, thấy An ngồi gói nem chua giữa sân Niệm thòm thèm lắm.
Cậu vội vã cầm ô chạy ra che nắng cho chị, với hi vọng chị sẽ nghĩ mình là cậu bé ngoan, rồi chị sẽ yêu quý cậu và cho cậu ăn thoả thích món đặc sản ở quê hương chị. Thấy ánh mắt Niệm hau háu, chị phì cười véo má thằng nhỏ, vui vẻ hỏi han:
- Niệm được ăn nem chua bao giờ chưa?
Nem chua thì Niệm được ăn rồi, nhưng mà nem chua có nhiều loại, nhiều kiểu gói to nhỏ khác nhau, cái kiểu chị đang làm Niệm chưa bao giờ được nếm thử, thế nên cậu lắc đầu. Bàn tay mập mạp rờ rẫm chiếc nem dưới mẹt, định lén lút cầm lấy đưa lên miệng thì bị chị cản.
- Đừng ăn, cái đó chưa chín, chưa chua, phải để mấy ngày nữa mới được cơ. Vào đây chị lấy cho cái khác!
Niệm hí hửng chạy theo chị, cơ mà cái chị này nhây y hệt ông nội, chả cho ăn luôn đâu, cứ nhử nhử bắt Niệm phải giành giật. Chị biết võ nên động tác nhanh nhạy lắm, động tới miếng ăn tất nhiên Niệm cũng nhanh không kém, bất kể chị giở chiêu gì Niệm cũng hạ gục được chị, thoăn thoắt chộp lấy chiếc nem chua bóc vỏ rồi đưa vào miệng nhai ngấu nghiến! Ngon thật! Chua chua ngọt ngọt giòn giòn, đã da man!
Gần một tuần ở cùng nhau, ngày nào chị và Niệm cũng giao chiến, tuy ngày nào chị cũng thua nhưng chị vẫn vui phơi phới. Đến ngày Niệm phải về thành phố, chị ngọt ngào dụ dỗ:
- Tố An có một chiếc nem chua siêu to khổng lồ ngon kinh khủng khiếp. Niệm có thích không?
Niệm gật gật, An ra điều kiện:
- Muốn ăn nem chua Tố An gói thì phải cho Tố An một danh phận. Niệm gọi Tố An là bà xã, Tố An sẽ gọi Niệm là ông xã, được không?
Dẫu sao cũng chỉ là một cách gọi, lại lời cả chiếc nem chua siêu to nên cậu bé Niệm của năm đó đã ưng thuận gật đầu. Tố An đưa nem chua cho Niệm, bẽn lẽn hỏi:
- Ông xã có thấy bà xã dễ thương không?
Niệm tiếp tục gật đầu, tất cả những người cho Niệm đồ ăn Niệm đều thấy dễ thương cả. Tuy nhiên An lại tưởng trong mắt Niệm chỉ mình An dễ thương thôi, nghĩ tới viễn cảnh mình mặc váy cưới nắm tay ông xã đi vào lễ đường đầy nem chua, An khoái chí cười không khép được miệng. Cô chắc mẩm ông xã sẽ sớm về thăm mình thôi. Mùa hè năm sau chiều nào Tố An cũng ra ngoài cổng ngóng ông xã. Ngóng mãi không được, Tố An hỏi ông nội có phải ông xã đã quên Tố An rồi không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!