Chương 39: 💎chương 39💎 Thành Hôn ( Hơi H)

Editor: Dương Minh Thư

_________

Hôn sự định vào hai tháng sau, cả nhà Ân Ly đều vô cùng bận rộn. Lão phu nhân trách Ân Thật Thu không nên đáp ứng nhanh như vậy.

Hắn cũng khó lòng giãy bày. Không bao lâu, Thất vương phủ cho người đưa đồ xuất giá đến. Hôn phục đỏ thẫm, mỹ lệ như hoa, rất vừa người, thậm chí không cần sửa lại. Mũ phượng nạm kim ngọc, tinh xảo quý giá, ai thấy đều không nhịn được mà tán thưởng.

Tuân Du còn ở kinh thành tìm nhà, để khi Ân Ly xuất giá sẽ dùng đến. Sân viện gần với Thái Học, tương lai cũng sẽ tiện cho Ân Duyệt đến đó đọc sách. Ân gia đều không nghĩ Tuân Du chu đáo như vậy.

Gương đồng hiện ra vị giai nhân, khuôn mặt trắng nõn, cái trán điểm hoa, đôi môi kiều diễm, tóc đen vén lên lộ ra cần cổ thon dài. Ngày thường nhìn đã thanh tú, bây giờ điểm một chút phấn đã bộc ra vẻ đẹp khuynh thành.

Hôm nay là ngày A Di xuất giá, nửa tháng trước nàng đã vào kinh để chuẩn bị hôn sự.

Lão phu nhân nhìn qua gương đồng, một tay cầm lược, một tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu của nàng. Nhìn Ân Ly từ nhỏ đến lớn, nay nàng xuất giá, lão phu nhân áp chế cảm xúc không nỡ xuống, giúp nàng chải tóc và nói lời may mắn.

Ân Ly nghe lão tổ tông của mình hơi nghẹn ngào, nhịn không được cũng đỏ mắt, từ nay về sau không thể phụng dưỡng người nữa, lão phu nhân thấy thế vội an ủi:

"A Di đừng khóc, một hồi trôi hết phấn làm sao được"

Dừng một lát rồi nói thêm: "Ta vốn bất mãn với mối hôn sự này, nhưng cha con nói Thất vương gia này rất trọng lời hứa, ta cũng yên lòng. A Di, tổ mẫu không mong gì nhiều, chỉ cầu cho con cả đời vui vẻ thế là đủ rồi."

Vừa nghe những lời này trong lòng Ân Ly lại đau, nước mắt chực trào, lão tổ tông thấy vậy vội lấy khăn lau cho nàng, cười nói:

"Hôm nay là ngày đại hỷ của A Di, không được khóc."

_______

Đón dâu là vào lúc chạng vạng, người nọ ngồi trên một con Bạch Mã mang hồng hoa trên đầu, y phục màu đỏ, toàn thân phát ra hào quang, nhìn Ân Ly từ bên trong đi ra, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.

Ân Ly bái biệt phụ thân và tổ mẫu, trùm khăn voan đỏ rực cùng Ân Duyệt bước ra cửa. Khăn voan chặn tầm mắt nàng, nàng rũ mắt chỉ có thể từ những tia sáng yếu ớt mà nhìn đường.

Tuân Du xoay người xuống ngựa, đi vài bước đến trước mặt Ân Ly, tiếp nhận nàng từ trong tay Ân Duyệt rồi dẫn nàng tiến vào kiệu hoa. Mu bàn tay Ân Ly cứng đờ, người này trước công chúng nắm tay nàng đã đành, còn nhẹ nhàng vuốt ve.

Đội ngũ đón dâu đánh trống vòng nửa thành sau đó về Thất Vương phủ. Sau khi bái đường, Ân Ly và Tuân Du được đưa vào động phòng. Hai người ngồi trên giường, làm theo phong tục là hỉ bà và một vị trưởng bối rải tiền cùng tạp quả.

Bởi vì mẫu thân của Thất Vương Gia mất sớm, nên được Tấn An ông chúa nuôi lớn. Công chúa giúp hắn trải quả còn thành tâm nói điều tốt lành.

Trải giường xong, hỉ bà đem gậy hỉ đưa cho Tuân Du. Ân Ly cảm thấy trước mắt sáng ngời, khăn đội đầu bị hắn xốc lên. Mọi người trong phòng hít một hơi, thoạt nhìn tân nương tử còn nhỏ tuổi nhưng da thịt lại trắng như tuyết, đôi mắt trong veo như suối nhìn qua hết sức cao quý thanh nhã. Tuân Du cũng ngây ngốc một hồi, giơ tay lấy phần còn lại của khăn xuống, lại đứng bất động nhìn nàng. Hạ nhân trong phòng cũng hì hì cười trộm, Ân Ly nóng bừng mặt, vội kéo tay hắn.

Hỉ bà lại tiến lên cắt một nắm tóc của hai người sau đó kết lại đặt ở đầu giường có ý nghĩa là vĩnh kết đồng tâm.

Kết thúc buổi lễ, mọi người đều lui ra trước, Tấn An công chúa dừng lại cười nói:

"Kính Thừa chớ có trì hoãn lâu, đừng quên bên ngoài còn có khách khứa." Dứt lời liền bước ra ngoài, tiếng ồn náo động đều bị chặn ngoài cửa.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Ân Ly có chút thẹn thùng, cúi mặt không dám nhìn hắn. Tuân Du cười khẽ nắm lấy tay nàng, Ân Ly ngẩng đầu nhìn hắn phát hiện hắn không chớp mắt nhìn mình.

"Trời thu không có cảnh đẹp, vừa mắt chỉ có giai nhân, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, làm người trong thiên hạ kinh động. Bổn vương cảm thấy mình rất lời, có thể rước được mỹ nhân về nhà."

Tuân Du cười cười, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng, nhìn Ân Ly đỏ mặt nói tiếp:

"A Di, đời này ta chắc chắn sẽ bảo vệ nàng bình an vui vẻ."

Ân Ly giương mắt nhìn hắn, lời hắn nói làm nàng rất cảm động, muốn tiến đến dựa vào ngực hắn nhưng mũ phượng nặng suýt nữa thì ngã quỵ trên giường.

Tuân Du nhanh đỡ lấy nàng, buồn cười nói:

"Bổn vương giúp A Di lấy xuống."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!