Chương 15: 👑chương 15👑 Có Được Không?(h)

Editor: Thư Thư

Mọi người đoán xem có được không??

___________

Ân Ly ngước mắt nhìn, không rõ biểu tình trên mặt hắn là thế nào. Cùng lắm là nàng im lặng mặc hắn chà lau, chuyện kia cũng đã làm. Lau tay thôi thì có gì không thể.

Bầu không khí dịu dàng duy trì không bao lâu thì tác dụng của rượu một lần nữa đánh ập đến. Gậy thịt cương cứng, Tuân Du cười khổ, đem cái tay mới vừa lau khô dán vào hạ thân:

"A Di... thực xin lỗi..."

Ân Ly thấy tên Thất vương gia này rất cổ quái, lúc trước vừa uy hiếp vừa dụ dỗ nghĩ mọi cách để chiếm tiện nghi của nàng, da mặt dày như tường thành. Nay lại nhỏ giọng xin lỗi, đối với nàng rất dịu dàng. Trước sau như hai người khác nhau. Nhưng phải nói biểu hiện bây giờ của hắn làm nàng không thể mặc kệ được.

Nàng nghe lời giơ cánh tay mỏi rã lên tiếp tục loát động.

Lần này không thuận lợi giống lần trước, nàng vuốt gần một canh giờ nhưng hắn vẫn không chịu tiết ra, hai cánh tay đều đau nhức khó chịu.

Tuân Du cũng không hơn mấy, hắn cảm thấy hạ thân như mất một lớp da, không có cách nào bắn ra, trướng đau khó chịu, khổ không nói nổi.

Hắn kề sát tai Ân Ly rên rỉ: "A Di... A Di... Giúp ta..."

Ân Ly bất đắc dĩ nói: "... Còn có thể giúp như thế nào?"

Bản thân đã giúp hắn, nhưng không có hiệu quả, nàng cũng không còn biện pháp nào.

Tuân Du giơ tay lên, ngón cái vuốt ve đôi môi hồng nhuận của nàng, ánh mắt thâm thúy lưu luyến, lộ ra vẻ thâm tình: " A Di, liếm ta..."

Ân Ly bừng tỉnh, dùng miệng? Nàng cúi đầu nhìn vật nóng bỏng trong tay, nói thật là nó rất xấu, một thân tím đen, gân xanh vờn quanh. Đã như vậy còn rất lớn nữa, muốn nàng dùng miệng, thật khó có thể hạ khẩu.

Tuân Du thấy nàng nhăn nhó, trên mặt viết rõ chữ "Không muốn", cười khổ một tiếng rồi nhắm mắt lại:

"Nàng không muốn thì thôi, không sao cả..."

Ân Ly liếc qua nhìn vẻ mặt của hắn không tốt lắm, trên người bị thương còn phát tác lâu như vậy. Hạ thể cứng rắn, có thể thấy được chỗ tróc da lộ ra tơ máu.

Nàng nuốt nước miếng, nhắm mắt, hạ quyết tâm. Thôi, ai bảo mình lấy rượu cho Vương gia lau vết thương, bây giờ bồi tội với hắn vậy.

Ân Ly cúi đầu, kề sát hạ thân của Tuân Du. Từ từ vươn đầu lưỡi hồng nộn đến nấm đầu. Thật ra rất tốt, gậy thịt tuy hơi đáng sợ nhưng không có mùi lạ, sạch sẽ bóng loáng. Khi bị nàng liếm thì run rẩy thoạt nhìn cũng rất đáng yêu.

Tuân Du run lên, bụng dưới căng chặt, mở mắt khó tin. Thấy cái đầu nhỏ đong đưa chôn giữa hai chân hắn, hạ thân truyền đến từng đợt khoái cảm, làm hắn không không chế được chính mình.

"... Ưm... A Di, liếm cái lỗ nhỏ được không..." Mỗi lần nàng liếm qua nấm đầu, sẽ vô tình trúng mắt mã khiến hắn khó kiềm chế.

Ân Ly dừng một chút, nghe lời đem đầu lưỡi đến lỗ nhỏ liếm móc, tiếng rên rỉ vang lên, nàng hoảng sợ, cho rằng mình làm đau hắn. Vội vàng dừng lại ngước mặt lên nhìn thử.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt to tròn ươn ướt, ẩn mang xuân tình sau đó lại ra vẻ vô tội. Tuân Du rũ mắt, thú tính lại tăng lên, trong lòng thầm mắng: Đúng là tiểu yêu tinh! Hận không thể đè nàng dưới thân, lập tức ăn nàng.

Không được, hắn chỉ có thể than thở, nhẫn nại áp đầu nàng xuống:

"A Di, phía dưới cũng cần liếm, giúp ta được không..."

Hắn luôn bày ra vẻ ôn nhu hỏi nàng "Được không", khiến nàng rất khó cự tuyệt, cúi đầu xuống háng tiếp tục liếm lên. Gậy thịt bị nàng liếm láp trở nên vô cùng cứng rắn

Một tay Tuân Du vuốt tóc nàng, một tay nhàn rỗi nắm lấy tay nàng xoa nắn hai viên thịt.

Ân Ly học rất nhanh, có thể vừa liếm vừa xoa. Tay nhỏ bao quanh, nhẹ nhàng xoa dịu làm hai viên thịt trở nên căng trướng

"... Ưm..." Tuy không gãi đúng chỗ ngứa nhưng hắn vẫn rất thoải mái. Ân Ly lại không thấy thế, liếm nửa ngày cũng không thấy hắn có động tĩnh, nàng nghi ngờ có phải vương gia cố ý chỉnh nàng không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!