Editor: Thư Thư
"Gặp qua Ân cô nương." Theo tiếng nói nhìn lại, Ân Ly thấy Thất Vương Gia đứng về phía nàng, môi mỏng hơi câu, mắt phượng tựa tiếu phi tiếu, sâu trong đôi mắt hình như có cái gì chợt lóe lên. Ân Ly vội đáp lễ:
"Thất Vương Gia vạn phúc."
"Xem những trẻ tuổi này, thật làm người ta hâm mộ." Tấn An công chúa quay đầu nói với các vị phu nhân, những người trong phủ sao lại không biết ý của công chúa, họ nhanh chóng gật đầu hùa theo.
Trong bữa tiệc, có một vị phu nhân bận xiêm y rực rỡ đứng dậy cười nói: "Công chúa, vườn này rất đẹp, ta còn chưa thưởng thức, nay công chúa mở hội mời mọi người đến ngắm, tất nhiên không thể phụ mỹ cảnh được."
"Đáng trách, bổn cung lại quên mất các vị, thật nên đánh mà." Thị nữ đỡ Tấn An công chúa đứng dậy. Ân Ly có ý đi theo nhưng lúc này công chúa quay lại cười mắng Tuân Du:
"Ân cô nương là khách quý của bổn cung mời đến, nếu ngươi dám ức hiếp nàng, bổn cung nhất định sẽ lột da rút gân ngươi!"
Tất nhiên Tuân Du sẽ không dám.
Sự việc quá rõ ràng, lần đầu tiên trong đời nàng gặp tình huống này, còn không dám đắc tội người ta. Nàng cũng chỉ là nữ nhi 14 tuổi, phút chốc không biết làm sao.
Tấn An công chúa và các quý phu nhân nối đuôi nhau đi ra, trong đình chỉ còn Tuân Du và nàng. Tuân Du đứng phía sau chưa mở miệng nhưng lại tạo cảm giác tồn tại cực lớn, sau lưng giống như bị kim chích cả người không được tự nhiên.
"Ân cô nương, đừng sợ." Âm thanh từ phía sau truyền đến, trầm thấp mang theo ý cười.
Nàng xoay người, thấy hắn đã ngồi xuống, làm như không có chuyện gì tiếp tục dùng bữa, uống rượu. Ân Ly khẽ cắn môi nghĩ Vương gia có lẽ không muốn cùng nàng nói chuyện, chắc sợ làm Tấn An công chúa không vui trách tội nên không từ chối.
Nghĩ vậy nàng tiến lên hành lễ nói:
"Xin Vương gia đừng trách tội, tiểu nữ cảm thấy không khỏe, sợ quấy rầy ngài, không bằng để tiểu nữ lui ra?"
Quỳ nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì. Người đối diện không nói cho hay không, Ân Ly lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lén sắc mặt người nọ, không nghĩ sẽ nhìn thẳng vào mắt hắn. Tuân Du đã dừng đũa, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt phượng thâm trầm sắc bén, không biết đang nghĩ gì. Ân Ly hốt hoảng, vội vàng dời tầm mắt không dám nhìn nữa.
"Ân cô nương, mời ngồi." Tiếng nói có lực, làm người ta không dám cự tuyệt. Ý là không cho nàng lui ra. Ân Ly thở dài, thiếu chút nữa đã kêu lên.
Tuân Du chỉ vào án kỉ kế bên mình, ngồi chỗ đó là ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn ngồi cùng một ghế!
Ân Ly bất động, cúi đầu đứng yên boăn khoăn coi như không nghe thấy.
Tuân Du tiếp tục dùng bữa, cuối cùng cũng no, buông đũa xuống. Rót cho mình ly trà, khẽ nhấp một ngụm rồi để lại trên bàn.
Trong đình chỉ còn mình Ân Ly.
"Ân cô nương sao còn đứng? Muốn cô cô trở về trách mắng bổn vương chiêu đãi không chu toàn? Mau ngồi xuống đi." Dứt lời còn rất tốt bụng xê dịch qua, chừa chỗ cho nàng ngồi
Ân Ly tức giận đến nghiến răng, sao tên này vô lại như vậy, trên bàn tiệc một hai bắt vị cô nương chưa chồng ngồi bên cạnh hắn.
"Nghe nói trong nhà cô nương còn một vị tiểu đệ sang năm vào Thái Học?" Thấy nàng bất động, Tuân Du cũng không nóng nảy, bưng chén trà thổi thổi, giống như vô tình hỏi đến.
"Đa ta Vương gia quan tâm, đúng là tiểu đệ muốn đi thử xem, trong kinh nhiều tài tử sợ là muốn vào Thái Học cũng không phải chuyện dễ."
Lời này của nàng không phải là giả, Thái Học là học phủ tối cao Quốc Tử Giám, có thể vào Thái Học đọc sách đều là thần tử tương lai của Lương Quốc. Hiện giờ các cánh tay trong triều đình đều xuất thân từ Thái Học, bởi vậy mỗi năm nơi đó đều triệu tập những phần thi khắc nghiệt, cạnh tranh cũng cực kì kịch liệt.
Nhưng nàng cũng rất tin tưởng học vấn của đệ đệ, Ân Duyệt tuổi nhỏ nhưng có khả năng xem qua là nhớ, tiên sinh đến phủ dạy học đều liên tục khen ngợi.
"Rất đúng, có thể vào Thái Học, các giám sinh có học vấn thôi vẫn chưa đủ, nơi đó vì Lương Quốc mà đào tạo ra những cánh tay đắc lực của triều đình, bản thân phải có thể cho triều đình một lời giải thích độc đáo, tương lai mới có thành tựu." Tuân Du nhìn chằm chằm Ân Ly đang đứng, nàng đứng nơi đó, lông mi buông xuống, đôi mày nhíu lại. Xem ra đã hiểu ý hắn, tiểu cô nương quả nhiên thông minh.
"Bổn vương với người của Quốc Tử Giám cũng có qua lại, ít nhiều gì hắn cũng cho ta một chút thể diện." Tuân Du nhấp nhẹ một ngụm trà, ngăn ý cười bên môi lại.
Lời này rất đen tối, đây là cố ý uy hiếp? Ân Ly giương mắt liếc hắn, thấy hắn chỉ lo thưởng thức trà nên hơi sốt ruột:
"Ý của vương gia là? Tiểu nữ không rõ lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!