Chương 49: Rasengan (tiếp theo)

Chiều hôm ấy, gió nhẹ, nắng tắt sớm hơn thường lệ.

Naruto và Hinata – sau gần hai tuần tập luyện đều đặn – lần đầu đề xuất một trận đối luyện nghiêm túc.

Không đòn giả. Không tập chay. Không "nhẹ tay giùm tớ".

Một trận 1 vs 1.

Cả hai bước ra giữa bãi đất. Đối mặt nhau. Không khí có phần ngượng nghịu. Nhưng sau cái gật đầu dứt khoát của Hinata – và cái chống tay sau gáy hơi cười của Naruto – cuộc đấu bắt đầu.

Hinata là người ra tay trước. Bộ pháp Bát Quái triển khai nhịp nhàng, đánh ép từ trái vào dưới – mục tiêu: chiếm tuyến chakra cánh tay phải của Naruto.

Cậu lùi lại, chống trả bằng thân pháp cận chiến học được từ Asuma, kết hợp với phản xạ kiếm ngắn (tuy không dùng thật), giữ khoảng cách rất tốt.

Trận đấu kéo dài năm phút.

Mồ hôi bắt đầu lấm tấm. Những cú đá thấp, phản đòn, va chạm chakra bắn nhẹ ra hai bên.

Rồi—

"Phập!"

Một đòn Bát Quái Nhị Thập Tứ Chưởng gần như hoàn chỉnh – đấm thẳng vào cẳng tay phải của Naruto, khiến cậu bị đẩy lùi gần hai bước, mặt khẽ nhăn lại.

Ngay lúc ấy, Naruto phản công bằng một nhát chém xoáy không kiếm – ép Hinata phải bật lùi. Cô trượt chân, nhưng ngay lập tức hạ thấp trọng tâm, trượt ngang về bên trái và lách ra ngoài tầm với của Naruto.

Cả hai tách ra sau đòn cuối. Đứng cách nhau ba mét. Cùng thở. Cùng cười.

"Hòa nha?" – Naruto hỏi.

Hinata mỉm cười nhẹ, hơi cúi đầu: "Vâng…"

Nhưng khi Hinata quay đi thu dọn túi nước—

Naruto nhăn mặt nhẹ, tay phải xoa xoa cổ tay.

"…Gì mà lực tay ghê vậy trời…"

Vergil cất giọng ngay trong đầu, giọng không gượng được chút nào:

"Chà… từng ngày luyện tay cùng con gái, giờ biết thế nào là đòn chưởng có chakra chưa?"

Cửu Vĩ – vốn không bao giờ góp vui, lần này cũng bật lên:

"Hah! Ngươi mà đi đánh yêu với cô ta chắc sống chưa kịp yêu đã gãy xương rồi."

Naruto đỏ mặt, tay vẫn xoa nhẹ cổ tay.

"Làm gì mạnh dữ vậy trời…"

Còn Hinata… đứng cách đó mười mét, nhìn lại, thấy Naruto đang co tay phải, vội quay đi.

Cô mím môi… rồi cười nhỏ. Một nụ cười rất khó giấu.

Cùng lúc đó, phía sau một thân cây lớn gần bìa sân tập – nơi ánh nắng đã chạm đến rìa cuối cùng của buổi chiều – Ino đứng khoanh tay, dựa lưng vào vỏ cây sần.

Cô không đến gần. Cũng không gọi.

Chỉ… đứng quan sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!